* Người cô:
- Hồng! Mày có muốn vào Thanh Hóa chơi với mợ mày không?
* Bé Hồng:
- Không! Cháu không muốn vào. Cuối năm thế nào mợ cháu cũng về.
* Người cô: (ngọt giọng)
- Sao lại không vào? Mợ mày phát tài lắm, có như dạo trước đâu?
- Mày dại quá cứ vào đi, tao chạy cho tiền tàu. Vào mà bắt mợ mày may vá sắm sửa cho và thăm em bé chứ.
* Bé Hồng: (cười dài trong tiếng khóc, hỏi cô)
- Sao cô biết mợ con có con?
* Người cô: (bỗng đổi giọng, lại vỗ vai tôi, nhìn vào mặt Hồng, nghiêm nghị)
- Vậy mày hỏi cô Thông - tên người đàn bà họ nội xa kia - chỗ ở của mợ mày, rồi đánh giấy cho mợ mày, bảo dù sao cũng phải về. Trước sau cũng một lần xấu, chả nhẽ bán xới mãi được sao?
+ Tỏ sự ngậm ngùi thương xót thầy bé Hồng, người cô chập chừng nói tiếp:
- Mấy lại rằm tháng tám là giỗ đầu cậu mày, mợ mày về dù sao cũng đỡ tủi cho cậu mày, và mày cũng phải có họ, có hàng, người ta hỏi đến chứ?