I am an old woman who lives alone in a small house. I am old and weak, unable to cultivate and have no children to help me, so my life is very poor. Every day, we have to go to the field to find crabs and catch snails for a living. One day, I happened to catch a very beautiful snail, its shell covered with a blue color, sparkling in the sunlight. Seeing that the snail was beautiful, I couldn't bear to sell it, so I brought the snail home and put it in a jar outside the yard. Strangely, from that day on, every time we come home from work, we see that the house is clean, neat, tidy, the garden is cultivated, the pigs and chickens are well fed. In particular, there is a tray of rice arranged on the table. At first, I thought my neighbors loved me as an old orphan, so I came to help. But not. I decided to find out who was secretly helping me.
Exactly as planned. One day, I pretended to go to work as usual. But actually, halfway, we turned back, looking for a secret place to watch… Wait and wait, I finally saw a girl who was eighteen and twenty years old, beautiful like a fairy coming down from the jar. water. The fairy gently went into the house and took a broom to sweep, clean the house, garden and feed the pigs and chickens… I was very surprised. Guessing that the fairy came out from the shell, I quietly approached the jar of water, picked up the shell and broke it into pieces. I didn't want the girl to disappear into the shell, I wanted her to live with me so I did. Hearing the sound, the girl rushed to the water jar to hide in the shell, but it was too late. Seeing the girl's surprise, I spoke up: - "Daughter! Stay here with me." The girl agrees. Since then, the snail fairy has become my beloved daughter and thanks to her, my life is very happy.
Dịch:
Ta là một bà lão sống cô độc một mình trong một ngôi nhà nhỏ. Ta đã già yếu, không thế cấy cày lại chẳng có con cháu đỡ đần nên cuộc sống rất nghèo khó. Hàng ngày, ta phải ra đồng mò cua bắt ốc kiếm sống. Một hôm, ta tình cờ bắt được một con ốc rất xinh đẹp, vỏ của nó phủ một màu xanh biếc, lấp la lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời. Thấy ốc đẹp, không nỡ đem bán nên ta đã đem ốc về và thả vào cái chum nước ngoài sân.
Lạ thay, từ ngày đó trở đi, mỗi lần ta đi làm về đều thấy nhà cửa sạch sẽ, tươm tất, gọn gàng, vườn tược được vun xới, lợn gà được ăn no. Đặc biệt, có cả mâm cơm được sắp sẵn trên bàn. Ban đầu, ta tưởng hàng xóm thương ta già cả côi cút nên sang giúp. Nhưng không phải. Ta quyết định tìm ra cho bằng được người đã lén giúp mình.
Đúng theo kế hoạch. Một hôm, ta giả vờ đi làm như mọi khi. Nhưng thực ra, đi đến nửa đường ta bèn quay lại, tìm nơi kín đáo rình xem… Chờ mãi, cuối cùng ta cũng thấy một người con gái tuổi mới mười tám đôi mươi, đẹp như tiên sa giáng trần chui ra từ trong chum nước. Nàng tiên nhẹ nhàng đi vào nhà rồi cầm chổi quét dọn, lau chùi nhà cửa, sân vườn và cho lợn, gà ăn… Ta hết sức ngạc nhiên. Đoán chắc nàng tiên chui ra từ vỏ ốc, lặng lẽ ta lại gần chum nước, cầm vỏ ốc lên rồi đập vỡ ra thành từng mảnh. Ta không muốn cô gái biến mất vào trong vỏ ốc, ta muốn cô sống với mình nên đã làm vậy. Nghe tiếng động, cô gái vội chạy đến bên chum nước để ẩn mình trong vỏ ốc, nhưng đã quá muộn. Thấy cô gái ngạc nhiên, ta bèn lên tiếng:
- “Con gái ơi! Hãy ở lại đây với ta”.
Cô gái bằng lòng. Từ đó nàng tiên ốc trở thành người con gái yêu của ta và nhờ có nàng mà cuộc sống của ta rất hạnh phúc.
Vote cho mình 5 sao và trả lời hay nhất nha