tham khảo nha
Bài thơ qua đèo ngang ko chỉ miêu tả cảnh vật mà còn bộc lộ cảm xúc, tâm trạng buồn sầu của bà Huyên Thanh Quan. Mở đầu bài thư là hình ảnh "cỏ cây chen đá, lá chen hoa " vào lúc chiều tà. Một khung cảnh um tùm rậm rạp nhưng ko trù phú. Chính cảnh vật này càng gợi tả tâm trạng nhớ nhà, nhớ quê hương của tác giả . Sang hai câu thực đã xuất hiện con người và sự sống. Nhưng thật ít ỏi lẻ loi chỉ có vài chú tiểu và chợ mấy nhà. Tất cả càng làm tăng vẻ thưa thớt, đìu hiu và tạo cảm giác buồn bã, nhỏ bé của con người giữa không gian bao la trùng trùng điệp điệp. Nơi núi rừng đèo ngang đã văng vẳng tiếng kêu khắc khoải của chim Quốc và Đa Đa. Nhớ nước đau lòng con Quốc Quốc hương nhà mỏi miệng cái Gia Gia. Nhà thơ sử dụng biện pháp đối chơi chữ thật tài tình ở câu 5 và 6 nhằm bày tỏ nỗi niềm thương tiếc về 1 triều đại vàng son của nhà Lê đã qua và nỗi nhớ nhà, người thân gia diêt, cồn cào. Kết thúc bài thơ bà Huyện Thanh Quan đã gợi ra một không gian rộng lớn với bầu trời, dãy núi và cả sông nước của Đèo Ngang:" Trời, Non, Nước". Không gian bạt ngàn mênh mông ấy lại không hề hòa quyện với nhau khiến con người cảm thấy trống trải nhỏ bé. Cụm từ Ta với ta là sự đối diện của nhà thơ với chính bản thân mình. Nỗi niềm đơn côi, lẻ loi, buồn bã của bà không thể chia sẻ cùng ai. Nó kết lại và đọng thành một khối u sầu. Cảm xúc ấy đã lan sang cả ảnh vật và được coi là bài thơ tả cảnh ngụ ngôn hay nhất của bà Huyện Thanh Quan.