Chỉ ra tính mạch lạc trong các văn bản sau:
a. Anh đi anh nhớ quê nhà,
Nhớ canh rau muống nhớ cà dầm tương.
Nhớ ai dãi nắng dầm sương,
Nhớ ai tát nước bên đường hôm nao.
(Ca dao)
b. Giặc lên khu du kích càn quét luôn hai ngày.
Ngày thứ nhất, chúng khuân của cải các nhà, từ cái thùng gỗ, cái váy, cái cối đá, đem về một chỗ. Bao nhiêu người già, trẻ con thì mắc trong làng chưa chạy được, chúng nhốt cả ở đấy.
Ngày thứ hai, lần lượt đốt nhà. Cho ngựa phá các vườn rau cải. Bẻ nốt những nương bắp muộn. Rồi lùa trâu, bò, dê, ngựa ngoài đồi tranh về.
(Tô Hoài)
A.
B.
C.
D.

Các câu hỏi liên quan

Chỉ ra những dấu hiệu của yếu tố miêu tả hoặc tự sự trong các đoạn văn biểu cảm dưới đây:
a. Tôi dậy từ canh tư. Còn tối đất, cố đi mãi trên đá đầu sư, ra thấu đầu mũi đảo. Và ngồi đó rình mặt trời lên. Điều tôi dự đoán, thật là không sai. Sau trận bão, chân trời, ngấn bể sạch như tấm kính lau hết mây hết bụi. Mặt trời nhú lên dần dần, rồi lên cho kì hết. Tròn trĩnh phúc hậu như lòng đỏ một quả trứng thiên nhiên đầy đặn. Quả trứng hồng hào thăm thẳm và đường bệ đặt lên một mâm bạc đường kính mâm rộng bằng cả một cái chân trời màu ngọc trai nước biển hửng hồng. Y như một mâm lễ phẩm tiến ra từ trong bình minh để mừng cho sự trường thọ của tất cả những người chài lưới trên muôn thuở biển Đông. Vài chiếc nhạn mùa thu chao đi chao lại trên mâm bể sáng dần lên cái chất bạc nén. Một con hải âu bay ngang, là là nhịp cánh…
(Nguyễn Tuân, Cô Tô)
b. Tôi yêu Sài Gòn da diết… Tôi yêu trong nắng sớm, một thứ nắng ngọt ngào, vào buổi chiều lộng gió nhớ thương, dưới những cây mưa nhiệt đới bất ngờ. Tôi yêu thời tiết trái chứng với trời đang ui ui buồn bã, bỗng nhiên trong vắt lại như thủy tinh. Tôi yêu cả đêm khuya thưa thớt tiếng ồn. Tôi yêu phố phường náo động, dập dìu xe cộ vào những giờ cao điểm. Yêu cả cái tĩnh lặng của buổi sáng tinh sương với làn không khí mát dịu, thanh sạch trên một số đường còn nhiều cây xanh che chở.
(Minh Hương, Sài Gòn tôi yêu)
A.
B.
C.
D.