Tuổi thơ tôi được ấp ủ, nuôi lớn trong vòng bàn tay yêu thương vô bờ bến của những người thân yêu trong gia đình. Tối tối, tôi được mẹ chỉ bài, được nghe những lời ru ngọt ngào mà trầm lắng của mẹ, được ba kể về những câu chuyện cổ tích tuy cũ nhưng luôn có một sức hút kì lạ luôn lôi cuốn tôi, được bà nội vuốt ve, âu yếm mỗi khi tôi được điểm cao. Nhưng ấm áp nhất, ngọt ngào nhất không ai khác chính là mẹ. Mẹ là người đã nuôi dưỡng, gắn bó với tôi trong suốt một cuộc đời.
Mẹ là một người hiền hậu, ấm áp nhưng lại rất nghiêm khắc mỗi khi tôi làm sai, nhưng tôi biết mẹ làm như vậy là chỉ để dạy bảo tôi nên người. Mẹ có một đôi mắt đẹp và luôn ánh lên một vẻ hiền từ, dịu dàng. Khuôn mặt mẹ hình chữ điền đầy phúc hậu, và khi mẹ mỉm cười, cả khuôn mặt mẹ như toát lên một nét đẹp kì lạ mà tôi không thể diễn tả được. Tôi yêu mẹ lắm, tuy mẹ không đẹp như các cô người mẫu, hoa hậu nhưng đối với tôi, mẹ còn hơn thế, đối với tôi mẹ như một bông hoa đẹp nhất nở trong một khu vườn tuyệt vời nhất.
Nụ cười của mẹ như ánh nắng làm tan chảy trái tim tôi. Mỗi khi tôi buồn hay giận dữ, trông thấy mẹ cười, thì bao nhiêu phiền muộn bỗng dưng tan biến mất. Không ngoa khi nói mẹ có một nụ cười tuyệt nhất, bởi vì, họ hàng, làng xóm ai cũng khen là mẹ có một nụ cười tỏa nắng, luôn toát lên một khí chất mạnh mẽ và yêu đời.
Mẹ là người luôn lo lắng cho tôi. Những lúc tôi ham chơi mải mê không về nhà, mẹ không giận nhưng hằn sâu vào đôi mắt ấy, là một nỗi buồn không thể tả được, thấy thế tôi hận mình và thương mẹ lắm. Khi tôi bị bệnh, mẹ là người đã ở bên tôi, lo lắng cho tôi đến khi nào khỏi bệnh. Mẹ như một lá chắn luôn ở bên che chở tôi. Tôi thương mẹ nhiều lắm
Mẹ luôn dạy tôi mọi điều. Từ việc phải gọn gàng sạch sẽ cho đến việc phải học tập như thế nào mới đúng. Mẹ luôn dạy tôi phải mạnh mẽ và đối mặt với cuộc sống, dù có gặp thất bại cũng không được buông bỏ mà hãy bước tiếp trên đường đời. Có lúc, tôi từng nghĩ, mẹ như một "nhà thông thái" biết tất cả mọi điều trên đời, và tôi tin rằng " nhà thông thái " ấy sẽ cùng gắn bó với tôi suốt nhiều năm nữa.
Ngoài việc dạy tôi những điều hay lẽ phải, mẹ còn là một phụ nữ của gia đình. Một người phụ nữ đảm đang và luôn luôn hết mực yêu thương gia đình. Đôi bàn tay mẹ gân guốc và ngâm đen, nhưng tôi không hề ghét bàn tay ấy, vì bàn tay ấy đã vật lộn với cuộc sống đầy vất vả và khó khăn nên mới lo được cho tôi ngày hôm nay. Tôi yêu đôi bàn tay ấy lắm, đôi bàn tay ấy luôn vuốt ve, chỉ bảo tôi biết bao nhiêu là cái hay trong cuộc đời. Mẹ làm rất nhiều việc. Buổi sáng,con gà nhà bác hàng xóm chưa thức dậy mà mẹ đã dậy rồi, mẹ lo lắng cho tôi từng li từng tí. Mẹ cứ làm quần quật quần quật, nếu công việc là một nghệ thuật thì mẹ tôi sẽ là một nghệ sĩ, một nghệ sĩ luôn trung thành với nghề nghiệp của mình.
Tôi rất yêu mẹ, mẹ là nguồn sống, là tất cả đối với tôi. Nếu mai này mẹ không còn tôi cũng không biết phải sống làm sao nữa. Mẹ à! Bao lâu nay con đã làm khổ mẹ nhiều quá rồi, nếu con có lỗi gì thì hãy tha lỗi cho con nhé. Mẹ ơi! Con yêu mẹ lắm! Mẹ là ngọn gió của con, mẹ là tất cả của đời con.
KHÔNG HỀ CHÉP MẠNG NHA, TỰ LÀM HẾT ĐẤY :)))