bài 1 :
Kính gửi những người lớn!
Cháu luôn băn khoăn một suy nghĩ là làm sao có thể xây dựng một thế giới hòa bình và tràn ngập tiếng cười khi đó đây, xung quanh chúng ta vẫn hàng triệu trẻ em lang thang, cơ nhỡ, không nơi nương tựa, không được giáo dục, không được chăm sóc?
Vừa qua, văn phòng cảnh sát hình sự Liên bang Đức (BKA) xác nhận ít nhất 8.991 trẻ em tị nạn không còn liên hệ với chính quyền. Trong số này hầu hết những đứa trẻ ở độ tuổi thiếu niên từ 14-17 nhưng 867 trường hợp chỉ dưới 13 tuổi.
Theo RT, con số này nhiều gấp đôi so với số liệu được công bố hồi tháng 1/2016 với 4.749 trẻ tị nạn được thông báo đã mất tích.
Năm 2016, số trẻ tị nạn bị mất tích ở Đức là 5.800 em trên số lượng tiếp nhận người tị nạn là 1,1 triệu trường hợp.
Trong năm nay, Văn phòng Liên bang về người di cư và tị nạn của Đức dự kiến sẽ tiếp nhận tối đa 300.000 người xin tị nạn ở nước này.
Các em là những đứa trẻ lang thang, không cha, không mẹ, rất dễ bị bóc lột thậm tệ, dưới mọi hình thức. Vì thế, có những em mới 5 tuổi nhưng đã phải lao động cực nhọc, dưới mọi hình thức để có thể kiếm cơm nuôi sống bản thân... Cũng có nhiều em phải đi ăn xin từng bữa…và ngủ ở gầm cầu, ven đường, xó chợ và cay đắng hơn là các em bị xua đuổi, an ninh không được bảo đảm.
Mọi người có biết trong lúc chúng ta ngủ trong chăn ấm, đệm êm và ăn những thức ăn đầy đủ chất dinh dưỡng thì những đứa trẻ tỵ nạn phải sống thế nào không?
Thực sự khi nhìn những hình ảnh về trẻ tị nạn Syria nằm ngủ vật vờ trên đường phố lạnh lẽo hay trong cánh rừng hoang sơ mà truyền thông đưa tin khiến tôi rất chạnh lòng. Những đứa trẻ ấy đáng lẽ phải được chăm sóc đươc nuôi dạy, được vui chơi và học hành, được sống trong tình thương của gia đình thay vì lang thang khắp nơi, kiếm được gì ăn nấy và mệt ở đâu thì ngủ ở đó.
Và…đương nhiên, khi ở những quốc gia mà những cuộc xung đột diễn ra liên tục thì mạng sống của họ còn bị tước đoạt đi bất cứ lúc nào.
Ta vẫn thấy, con người hay nhắc đến việc xây dựng một thế giới hạnh phúc nhưng lại không mảy may đến những đứa trẻ - thế hệ tương lai của thế giới này.
Con người ngày càng tham lam và ích kỷ, vô tâm không cần biết đến những người xung quanh sống ra sao. Họ sẵn sàng bỏ ra hàng vài trăm đô cho một bữa nhậu nhưng lại vô tình lướt qua những đứa trẻ lang thang, cơ nhỡ…
Cháu viết lá thư này với một hy vọng lớn lao rằng: Mọi người hãy nhìn nhận lại chính mình để yêu thương và biết san sẻ hơn với những người khốn khổ xung quanh.
Từ bây giờ mọi người hãy hành động, hãy lên kế hoạch để giúp đỡ những trẻ tị nạn, hãy dùng ngay những cuộc chiến tranh vô nghĩa để con cháu ta và con cháu của mọi người có thể sống trong một thế giới hạnh phúc thực sự.
Thân ái và chào tạm biệt!
Ký tên
............
bài 2:
....., ngày ..../...../.....
Gửi mẹ thân yêu!
"Mẹ tôi, khóc với tôi những lúc tôi buồn. Nếm với tôi cay đắng tủi hờn. Lúc tôi cười mẹ càng vui hơn. Cả cuộc đời của mẹ là con".
Bức thư UPU năm nào con cũng viết về mẹ, và đề tài năm nay cũng vậy. Mẹ luôn là niềm cảm hứng, là động lực của con. Những lúc vui buồn con đều có mẹ ở bên. Con thật hạnh phúc biết bao vì còn có mẹ trên đời. Tuổi thơ con có nhiều điều đáng nhớ nhưng mẹ biết không con nhớ nhất chỉ nụ cười của mẹ.
Mẹ của con lúc nào cũng bận rộn, luôn cố gắng làm để có tiền cho con có những bữa cơm đầy đủ, mua cho con những bộ quần áo đẹp ngày tết. Chiếc xe đạp mẹ mua cho con đi học là biết bao mồ hôi của ba mẹ. Mẹ ơi! Con chỉ cần được ở bên mẹ nhiều hơn để kể mẹ nghe những câu chuyện vui buồn trên lớp học và nhiều, nhiều thứ lắm mẹ à. Quần áo con mặc cũ thôi cũng được, xe con đi cũng không cần phải mới, đạp được là được.
Mẹ luôn mong con học hành chăm chỉ, đạt thành tích tốt trong học tập, mong con sẽ đỗ đạt vào trường đại học con muốn. nhưng mẹ biết không tất cả những gì con muốn, có khi chỉ đơn giản là làm mẹ vui, đỡ vất vả mà thôi.
Mẹ ơi! Có những ngày quá mệt nhọc, hãy để con được giúp mẹ, mẹ nhé! Hãy cho con có thể san sẻ tất cả những vất vả ngày thường của mẹ. Bởi con biết mẹ không muốn con bận tâm vào việc gì cả, để con có thể chú tâm học thật tốt. Nhưng mẹ ơi, giúp mẹ xong con sẽ học và học thật giỏi mẹ nhé!
Cuộc sống ngày một trôi nhanh, mới ngày nào con còn đứng ở ngõ đợi mẹ đi chợ về để được mẹ cho 1 ly chè hay 1 cục kẹo, vậy mà bây giờ con đã là một cô gái 16. Tuổi 16 với con mọi thứ dường như thay đổi và con đang dần trưởng thành hơn.
Cuộc sống gấp gáp và bận rộn cuốn ba mẹ vào những nỗi lo “cơm áo gạo tiền”, đôi khi bỏ lỡ những bữa cơm gia đình, những niềm hạnh phúc giản dị hay những niềm vui bé nhỏ. Điều con mong muốn không phải đầy đủ về vật chất mà điều con mong muốn là có mẹ trong những bữa cơm của gia đình. Đó cũng là thông điệp con muốn gửi đến người lớn.
Con yêu mẹ!