MỌI NGƯỜI ƠI GIÚP ETừ cổ chí kim, từ Đông sang Tây có những giá trị chung về con người mà hàng ngàn
năm không thay đổi. Đó là đã là con người thì phải “vô hại” và “hữu ích”, tức là không hại
người và phải có ích với người.
Đó là những giá trị căn bản nhất mà vĩ nhân nào, dân tộc nào, thời đại nào cũng dạy
cho con người ta. Khổng Tử, một người thầy lớn trong lịch sử Phương Đông, khuyên: “Kỷ sở
bất dục, vật thi ư nhân” (Điều gì mình không muốn thì cũng đừng làm cho người khác). Còn
người Phương Tây thì quan niệm: “Hãy đối xử với người khác theo cách mà bạn muốn người
khác đối xử với mình”. Tuy có khác nhau về tâm thế (thụ động hay chủ động) nhưng tựu trung
lại đều hướng tới giá trị của con người: sống thì phải hữu ích và vô hại.
Để có thể là con người đúng nghĩa thì cần phải có “năng lực làm người” hay còn gọi
là “nền tảng văn hóa”. Đó là phải có cái đầu có khả năng phân biệt phải-trái, tốt-xấu, giả-
chân, thiện-ác, cái gì đáng trọng-cái gì đáng khinh..., biết phân biệt ai là ai, cái gì là cái gì và
mình là ai, và đặc biệt là biết sống vì cái gì. Đó còn là phải có trái tim giàu lòng trắc ẩn, biết
rung lên trước cái đẹp, biết thổn thức trước nỗi đau, và biết phẫn nộ trước cái ác.
( Nguồn http://giantutrung.vn/bai-viet/lam-an-hay-lam-nguoi)
Câu 1. Xác định phương thức biểu đạt chính của văn bản .
Câu 2. Việc trích dẫn quan niệm của Khổng Tử và của người Phương Tây trong văn bản có
tác dụng gì?
Câu 3. Theo anh,chị,“nền tảng văn hóa” có ý nghĩa gì trong việc làm con người đúng nghĩa?
Câu 4. Thông điệp mà anh/chị tâm đắc nhất từ văn bản là gì? Nêu lí do chọn thông điệp đó.