Đi được một quãng, chợt hai thầy trò phát hiện có ba bốn chục chiếc cối xay gió giữa đồng, và tôi vừa nhìn thấy liền nói với giám mã Xan-chô Pan-xa:
- Vận may run rủi khiến cho sự nghiệp của chúng ta tốt đẹp quá sự mong muốn, vì kia kìa, anh bạn Xan-chô Pan-xa ơi, có đến ba bốn chục tên khổng lồ ghê gớm, ta quyết giao chiến giết hết bọn chúng; và với những chiến lợi phẩm thu được, chúng ta sẽ bắt đầu giàu có: bởi đây là một cuộc chiến đấu chính đáng, và quét sạch cái giống xấu xa này khỏi mặt đất là phụng sự Chúa đấy.
- Những tên khổng lồ nào cơ? - Xan-chô Pan-xa hỏi tôi.
- Những đứa mà anh nhìn thấy kia kìa , cánh tay chúng dài ngoẵng, có đứa, cánh tay dài tới hai dặm
- Thưa ngài - Xan-chô nói - xuất hiện ở kia chẳng phải là các tên khổng lồ đâu mà chỉ là những cối xay gió, và cái vật trông giống cánh tay là những cánh quạt, khi có gió thổi, chúng sẽ quay tròn làm chuyển động cối đá bên trong.
- Xem ra anh chẳng thành thạo gì về những chuyện phiêu lưu- tôi thở dài đáp lại sau lời giải thích ngu ngốc của Xan-chô - đấy chính là những tên khổng lồ, và nếu anh sợ thì hãy lánh ra xa mà cầu kinh trong lúc ta sẽ đương đầu với chúng trong một cuộc giao tranh điên cuồng và không cân sức.
Nói xong, tôi liền thúc con ngựa Rô-xi-nan-tê xông lên, chẳng thèm để ý đến giám mã Xan-chô đang hét bảo là rõ ràng tôi đang xông vào đánh những cối xay gió chứ không phải là bọn khổng lồ.
Nhưng rõ ràng trước mặt tôi là những tên không lồ cơ mà? - Tôi đinh ninh là như thế nên chẳng những không nghe lời can của Xan-chô, mà khi đã tới gần cũng không nhận ra đấy là những chiếc cối xay; Đã thế, sợ bọn nó thấy sự uy nghi của tôi mà trốn mất, tôi còn thét lớn: “Chớ có chạy trốn, lũ hèn mạt nhát gan kia, bởi duy nhất chỉ có một hiệp sĩ tấn công bọn mi đây”.
Vừa lúc đó nổi lên một làn gió nhẹ và các cánh quạt lớn của những chiếc cối xay gió bắt đầu chuyển động; Nhìn những cánh tay dài đang xoay tròn, tôi cũng hơi nhụt chí nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Dù cho bọn ngươi có vung nhiều cánh tay hơn cả gã khổng lồ Bri-a-rê-ô, các ngươi cũng sắp phải đền tội”. Nói xong, tôi nhiệt thành tâm niệm cầu mong nàng Đuyn-xi-nê-a của mình cứu giúp cho trong lúc nguy nan này, rồi lấy khiên che kín thân, tay lăm lăm ngọn giáo, thúc con Rô-xi-nan-tê yêu quý phi thẳng tới chiếc cối xay gió gần nhất ở trước mặt, đâm mạnh mũi giáo vào cánh quạt. Nhưng gió quá mạnh làm cánh quạt quay tít khiến ngọn giáo gãy tan tành, kéo theo cả ngựa và tôi ngã văng ra xa.
Xan-chô Pan-xa vội thúc lừa chạy đến cứu, và khi tới nơi hắn thấy tôi nằm không cựa quậy, hắn hoảng hốt la lên:
- Giúp tôi với, lạy Chúa! - Xan-chô nói - Tôi đã chẳng bảo ngài rằng phải coi chừng cẩn thận đấy ư, rằng đó chỉ là những chiếc cối xay gió, ai mà chẳng biết thế, trừ kẻ nào đầu óc cũng quay cuồng như cối xay!
Nghe Xan-chô nói vậy, tôi vừa đau lại vừa xấu hổ, quát lớn:
- Thôi im đi, anh bạn Xan-chô, chuyện chinh chiến thường biến hóa khôn lường chứ không như các chuyện khác. Bởi lẽ, ta cho rằng và đúng là như thế, chính lão pháp sư Phơ-re-xtôn trước đây đã đánh cắp thư phòng và sách vở của ta, bây giờ lại biến những tên khổng lồ kia thành cối xay gió để tước đi của ta niềm vinh quang đánh bại chúng, vì lão thâm thù ta lắm cơ. Nhưng rồi các pháp thuật xấu xa của lão cũng sẽ không thể nào đối chọi được với thanh kiếm lợi hại của ta.
- Cầu Chúa hết sức phù hộ cho! - Xan-chô Pan-xa đáp và nâng tôi dậy, đỡ tôi ngồi lại trên lưng con Rô-xi-nan-tê cũng bị toạc nửa vai.
Vừa bàn tán về cuộc phiêu lưu mới xảy ra, hai thầy trò vừa đi về phía cảng La-pi-xê, vì theo tôi, con đường này có lắm người qua lại chẳng thể nào không gặp nhiều chuyện phiêu lưu khác nhau. Nhưng đột nhiên Xan-chô nói:
- Ngài ngồi thẳng lại một chút chứ, vì tôi thấy hình như ngài hơi vẹo sang một bên, chắc là do bị ngã lúc nãy.
- Đúng thế- tôi đáp - Và ta không kêu đau là vì các hiệp sĩ giang hồ có bị thương thế nào cũng không được rên rỉ, dù xổ cả gan ruột ra ngoài.
Nghe tôi nói, Xan-chô rụt cổ đáp lại:
- Nếu vậy, tôi chẳng biết trả lời ra sao, nhưng Chúa thấu hiểu cho ta là tôi có yên lòng không nếu thấy ngài rên la khi bị cái gì làm cho đau đớn. Còn tôi, có thể xin thưa với ngài rằng chỉ cần hơi đau một chút là tôi rên rỉ ngay, trừ phi cả đến giám mã của hiệp sĩ giang hồ cũng bị cấm không được rên rỉ.
Tính chất phác của giám mã ngu ngốc làm tôi không nhịn được cười và tôi bảo Xan-chô cứ việc rên la lúc nào và thế nào cũng được, dù muốn hay không, vì cho tới nay tôi chưa từng đọc thấy có chuyện cấm đoán như thế bao giờ. Xan-chô nhắc đã đến giờ ăn. Tôi liền bảo vs hắn lúc này chưa cần ăn, còn nếu Xan-chô đói thì cứ tự nhiên. Được phép, Xan-chô ngồi lại cho thật thoải mái trên lưng lừa, lôi các thứ ở trong cái túi hai ngăn ra, vừa đi theo chủ vừa ung dung đánh chén, thỉnh thoảng lại tu bầu rượu một cách ngon lành khiến tay chủ quán rượu dễ thương nhất ở Ma-la-ga cũng phải phát ghen. Vừa đi vừa chè chén như thế, Xan-chô chẳng còn nhớ gì đến những lời hứa hẹn của tôi và cảm thấy cái nghề đi tìm kiếm chuyện phiêu lưu này dù có nguy hiểm đến đâu cũng chẳng vất vả gì mà lại thoải mái nữa là khác.
Đêm hôm ấy, tôi và Xan-chô ở dưới các vòm cây, và tôi bẻ một cành khô, rút cái mũi sắt ở chiếc cán gãy lắp vào làm thành ngọn giáo. Suốt đêm đó tôi không ngủ để nghĩ tới nàng Đuyn-xi-nê-a xinh đẹp dịu dàng của tôi, bắt chước những hiệp sĩ lão từng đọc trong sách thức trắng nhiều đêm ròng ở trong rừng hoặc nơi hoang mạc liên tưởng nhớ tới tình nương.
Xan-chô Pan-xa thì không thế, bởi vì dạ dày no căng toàn là rượu thịt, hắn ngủ một mạch, và nếu như tôi không gọi, thì dù ánh nắng chiếu thẳng vào mặt, và vô số tiếng chim hót líu lo đón mừng một ngày mới có lẽ cũng không đủ để đánh thức hắn. Vừa ngủ dậy, Xan-chô vớ ngay lấy bầu rượu, thấy nó nhẹ hơn tối hôm trước, nên buồn rầu vì xem chừng trên quãng đường này khó đào đâu ra ngay rượu để đổ vào cho đầy. Còn tôi không muốn ăn sáng vì như ta thường nói, chỉ cần nghĩ đến người yêu cũng đủ no rồi.
Gạch chân=>miêu tả.
In nghiêng=>biểu cảm.
Chúc bạn học tốt~~~
Nếu thấy hay thì hãy vote cho mink 5*+CTLHN nhaaaa
<3