Em tham khảo hai đoạn văn dưới đây nhé:
1. Bé Hồng hành phúc đến vỡ òa khi gặp lại mẹ:
Từ khi sống xa mẹ, phải ở nhờ nhà bà cô, bé Hồng phải sống trong sự khinh miệt của họ hàng và những lời lẽ cay đắng của bà cô. Cuộc sống nhiều uất ức ấy khiến bé Hồng lúc nào cũng nhớ đến mẹ. Trong một lần đi học về, nhìn thấy bóng dáng thân quen, bé đã chạy theo và gọi rối rít: " Mợ ! Mợ ! Mợ !". Cũng không chắc đó có phải là mợ không nhưng vì quá nhớ mà bé đã đuổi theo như nắm lấy hi vọng cuối cùng. Và cho đến khi nhìn thấy mợ, bé đã òa khóc nức nở, những giọt nước mắt hạnh phúc khi được sà vào lòng mẹ, được ôm lấy mẹ, vùi đầu vào tình yêu thương của mẹ. Có thể thấy, đối với bé, niềm hạnh phúc lớn nhất chính là được nhìn thấy mẹ.
2. Lão Hạc vô cùng cao đời xót xa, ân hận sau khi bán cậu Vàng:
Lão Hạc là người nông dân nghèo, một con người tiêu biểu cho tầng lớp nông dân thời kỳ xưa. Cuộc sống của lão vô cùng khó khăn. Con trai vì không có tiền cưới vợ đã bỏ đi điền cao su. Nên đối với lão, người thân nhất chính là cậu Vàng. Nhưng vì xã hội thực dân áp bức, bóc lột người nông dân đến tận cùng nên lão Hạc phải bán cậu Vàng đi. Vì tình cảm đối với cậu Vàng không chỉ là tình cảm đơn thuần nên sau khi sự việc xảy ra, lão Hạc vô cùng hối hận. Lão tìm đến ông giáo, bộc lộ sự xót xa, ân hận của bản thân khi bán cậu Vàng để rồi khi về nhà, lão tìm đến bả chó như một lời xin lỗi tới người bạn của lão. Thật là bị kịch xót xa!