Bình Dương,Thứ 6 ngày 26 tháng 6 năm 2021
Kính gửi những người chiến sĩ áo trắng đang phòng dịch ở tuyến đầu!
Lời đầu thư cháu muốn gửi lời hỏi thăm tới các bác sĩ ở trên đó.Các bác sĩ ở trên đó ngủ ngĩ ăn uống như thế nào ạ.Lúc cháu viết bức thư này cũng chính là lúc mà địa phương cháu đang có số ca nhiễm dich rất cao nhưng nhờ có các bác mà dịch bây giờ đã đỡ nguy hiểm hơn rồi
Đầu tiên, Covid-19 đã giúp con nhận thức được giá trị của thời gian. Trong cuộc sống, chắc hẳn có nhiều người luôn lấy lý do rằng còn nhiều thời gian để thực hiện việc này, việc kia nên họ thường trì hoãn công việc mà mình muốn làm. Chỉ khi đại dịch bùng phát và cướp đi tính mạng của rất nhiều người trong phút chốc, thời gian mà chúng ta nghĩ vẫn nhiều rồi đến lúc nào đó sẽ chẳng còn, con người mới nhận ra sự sống và thời gian thật sự quá ngắn ngủi. Từ đó, cháu biết trân trọng thời gian hơn, biết cố gắng để sống hết cuộc đời đáng sống của mình.
Bài học thứ hai mà cháu học được là bài học về tình người. Giữa tình hình dịch bệnh như thế này, các chiến sĩ áo trắng đã phải ngày đêm thức trực ở bệnh viện, chữa bệnh từ người này đến người khác rất vất vả. Các chú bộ đội, công an cũng phải đi xa nhà để chống dịch. Các anh chị thanh niên cũng cống hiến không ít cho đất nước, anh chị đã vẽ tranh hay viết thư tuyên truyền để cổ động mọi người trong việc chống dịch này. Và con cũng vậy, con sẽ góp chút tiền lẻ của mình vào đó. Đó là bài học về tình người mà cháu học được.
Đi đâu các bác cũng đeo khẩu trang và sát khuẩn tay thường xuyên nữa. Muốn tập trung vào công việc thì phải có sức khỏe.Cháu rất tự hào vì đất nc ta có những tấm gương sáng như các bác để chúng con noi theo.
Cuối thư, cháu chúc các chiến sĩ áo trắng luôn mạnh khỏe, lạc quan