Mình viết các ý cần có, bạn triển khai thành đoạn văn nha
- Nàng thất vọng đến tột cùng khi nhân phẩm, danh dự bị chà đạp, hạnh phúc gia đình không thể nào hàn gắn nổi.VN đã chọn cái chết để tự minh oan, tự giãi bày tấm lòng trong trắng. Nàng quyết gieo mình xuống sóng nước Hoàng Giang tự vẫn, giữa lúc đầu xanh tuổi trẻ bởi nàng coi trọng việc giữ gìn nhân phẩm, danh dự
- Nếu cái chết của VN trong truyện cổ là kết quả của sự nóng giận thì cái chết của nàng VN trong CNCGNX là một sự lựa chọn, có chuẩn bị: “Nàng tắm gội chay sạch...”, nàng than với đất trời về thân phận mình, nàng thề. nguyền, khẳng định tấm lòng trong trắng...
- Đương nhiên ở đây có nỗi tuyệt vọng đắng cay nhưng có cả sự chỉ đạo của lí trí bởi hành động tự vẫn của nàng là hành động quyết liệt cuối cùng để bảo toàn danh dự sau bao nhiêu cố gắng không thành. VN đã chọn cái chết để minh chứng cho lòng chung thủy.
- Tiếng than như một lời nguyền xin thần sông chúng giám cho nỗi oan khuất và tiết giá sạch trong của nàng.
= > Đó là một Vũ Nương giàu lòng tự trọng, biết coi trọng danh dự và nhân phẩm.
Khi sống dưới thủy cung: Vũ Nương vẫn được miêu tả với vẻ đẹp dung nhan. Trong số những mĩ nhân, quần áo thướt tha dự tiệc dưới thủy cung, có cả VN
- Sống ở chốn thủy cung xa hoa, lộng lẫy nhưng VN vẫn một lòng thương nhớ chồng con, nhớ phần mộ tổ tiên, vẫn nặng tình với quê hương. Nghe Phan Lang nhắc đến chồng con, đến phạn mộ tổ tiên nàng ứa nước mắt.
- Gặp lại TS sau bao oan khổ chất chồng, VN không một lời oán hờn, trách móc. Nàng vẫn xung hô : “thiếp – chàng” dịu dàng, đúng mực: “Đa tạ tình chàng...”. Nàng bao dung, độ lượng.
- VN giữ lời hứa với Linh Phi, trọng tình, nghĩa: “Cảm ơn đức của Linh Phi thề sống chết cũng không bỏ...” và nàng nguyện mãi ở lại chốn thủy cung.
Ở chốn thủy cung, nàng vẫn khát khao được phục hồi danh dự, khát khao được minh oan. VN nhờ Phan Lang nói hộ với chàng Trương Sinh lập đàn giải oan bên bến sông: “Có lẽ không thể gửi hình ẩn bóng ở đây được mãi để mang tiếng xấu xa...Cảm vì nỗi ấy, tôi tất phải tìm về có ngày”
VN hiện về uy nghi lộng lẫy với cờ tán võng lọng nhựng vẫn xa cách. Nàng vẫn chỉ là cái bóng mờ nhạt, ẩn hiện loang loáng trên sông cùng lời tạ từ rồi biến mất: “Đa tạ tình chàng, thiếp chẳng thể trở về nhân gian được nữa”.
- VN bất hạnh bời nàng khao khát được trở về nhưng trần gian này - XHPK bất công - đâu có chỗ đứng cho nàng.
- Khi sương khói giải oan tan đi, chỉ còn lại hiện thực cay đắng: nỗi oan của người phụ nữ ấy không một đàn tràng nào giải nổi; sự ân hận muộn màng của TS, đàn cầu siêu của tôn giáo không cứu được người phụ nữ.
- VN không thể trở về, người chết không thể sống lại, hạnh phúc gia đình mãi mãi như chiếc bóng hư ảo.
-> Như vậy, tính bi kịch của tác phẩm vẫn tiềm ẩn trong cái lung linh kì ảo, người đọc vẫn thấy nhói lòng tnrớc bi kịch đau thương của con người - bi kịch của người phụ nữ trong XHPK
- Đó là một kết thúc phần nào có hậu, là minh chứng khẳng định Vũ Nương vô tội. ở thế giới khác,
nàng đã được đối xử xứng đáng với phẩm giá của mình. Điều đó đã thể hiện mơ ước ngàn đời của nhân
dân về lẽ công bằng.
- Đây cũng là chi tiết hoàn thiện và làm tỏa sáng vẻ đẹp của Vũ Nương: luôn luôn nặng tình với cuộc
đời, với chồng con, vẫn khát khao phục hồi danh dự và sống tình nghĩa, có trước có sau.
- Kêt thúc này không làm giảm đi tính bi kịch của câu chuyện. Tính bi kịch vẫn tiềm ẩn trong cái
lung linh, kì ảo: Vũ Nương đã trở về nhưng xa cách giữa dòng và chỉ trong chốc lát, tất cả chỉ là ảo ảnh,
là một chút an ủi đối với người bạc mệnh. Còn hạnh phúc thực sự đã vĩnh viễn mất đi chẳng bao giờ quay lại được, hình đã mất thì bóng cũng không còn. Nàng là người vợ mãi mãi mất chồng, người mẹ mãi mãi xa con. Sự dứt áo ra đi của Vũ Nương thể hiện thái độ phủ nhận hiện thực bất công của xã hội đương thời.
- Kết thúc kì ảo nàỵ tạo thêm sự hấp dẫn cho câu chuyện, góp phần làm nên đăc trưng của thể loại truyện truyền kì, đồng thời thể hiện tài năng của Nguyễn Dữ trong việc dung hòa giữa cái thực và ảo, giữa hiện thực và ước mơ.
=> Qua đây, ta hiểu được lòng thương cảm của tác giả với số phận bi kịch của người phụ nữ trong xã hội phong kiến.
⇒
- Phản ánh hiện thực xã hội phong kiến bất công với chế độ nam quyền chà đạp lên số phận người phụ
nữ (Đại diện là nhân -vật Trương Sinh) và những cuộc chiến tranh phi nghĩa gây ra những bi kịch cho con người. '
- Phản ánh số phận con người, chủ yếu qua số phận của người phụ nữ phải chịu nhiều oan khuất và bế tắc.
- Ca ngợi vẻ đẹp của người phụ nữ (đại diện là Vũ Nương); thể hiện niềm thương cảm với số phận oan nghiệt của người phụ nữ và ước vọng về một cuộc sống công bằng, hạnh phúc đối với họ.
- Tố cáo xã hội phong kiến bất công với chế độ nam quyền độc đoán và những cuộc chiến tranh phi nghĩa đã cướp đi hạnh phúc của con người.