Đối với em, mẹ là người quan trọng nhất của cuộc đời. Mẹ như một người bạn thân thiết luôn bên cạnh em, cùng em chia sẻ những câu chuyện vui buồn trong cuộc sống. Tuy nhiên, em cũng đã có rất nhiều lần mắc sai lầm khiến mẹ buồn lòng, mỗi lần như vậy, em cảm thấy có lỗi vô cùng và luôn cố gắng sửa đổi để mẹ không phải lo lắng nhiều về em.
Em còn nhớ như in hồi ức về ngày hôm đó. Năm đó em mới học lớp 4. Một ngày với thời tiết tuyệt đẹp và ngày đó cũng là ngày diễn ra lễ hội lớn trên phố huyện, đó là một lễ hội rất lớn được tổ chức hàng năm và kéo dài hẳn 8 ngày. Mọi năm, em thường được mẹ đưa đi, năm nay cũng vậy, mẹ đã cho em đi chơi hội vào ngày mùng 6, ngày hôm đó quả thực rất vui. Lễ hội có rất nhiều hoạt động, mẹ cho em đi thăm quan, mua cho em rất nhiều đồ ăn và đồ chơi đẹp, em cảm thấy vui vô cùng.
Tuy nhiên, hai hôm sau, vào ngày hội chính, em lại được các bạn cùng lớp rủ tiếp đi chơi hội. Lúc đầu em cũng khá sốc khi nghe được lời đề nghị đó vì tôi cũng tự thấy rằng mình còn nhỏ, sao có thể đi chơi xa nhà như vậy mà không có người lớn đi cùng. Nhưng rồi tôi cũng nhanh hiểu rằng, các bạn ấy đều rất bạo dạn vì trong khi các bạn ấy biết đi xe, còn em lên lớp 6 rồi mà chưa biết đi xe đạp. Em ầm ừ nói rằng cần phải hỏi ý kiến mẹ, xem mẹ tôi có cho đi không thì em mới có thể đi. Khi đi học về em cũng hỏi ý kiến mẹ, dường như mẹ nghĩ em đùa, mẹ vừa cười vừa nói với em là tất nhiên không được rồi, sẽ rất nguy hiểm đó. Em dường như không chút để tâm đến lời mẹ nói. Sau đó, vì sự rủ rê của bạn bè mà em cũng cứ vô tư tự ý đi chơi mà không có sự đồng ý của mẹ cũng như mẹ không hề biết về điều này.
Và điều tệ hại đã xảy ra, em ngồi sau xe của một bạn khác, những đứa con nít rủ nhau đi chơi xa. Tại nơi lễ hội khách đến quá đông, chúng em còn tưởng chừng có lúc lạc nhau, may mắn thay chúng em cũng tập trung lại được với nhau.
Nhưng lại có một sự cố xảy ra, một bạn trong số chúng em khi ra về đã phát hiện ra xe đạp của mình bị mất, cũng vì là những người đi cùng, có liên quan, chúng em bắt buộc phải ở lại để kiểm tra. Đến tận tối muộn, mọi chuyện vẫn chưa được giải quyết rõ ràng, chúng em càng thêm lo lắng. Nhưng quan trọng hơn, điều khiến cho chúng em lo lắng là nhất định ở nhà, bố mẹ chúng em hẳn đang rất lo lắng cho chúng em. Thật vậy, ở nhà, vì đã tối muộn, các phụ huynh cũng đang đi hỏi tìm chúng em khắp nơi. May sao có một bạn trong nhóm, đáng lẽ ra sẽ cũng đi chơi hội với chúng em nhưng nhà bạn ấy có việc đột xuất nên không đi được, bạn ấy nói chuyện với bố mẹ chúng em và cuối cùng nhờ đó, mọi người tìm thấy chúng em tại nơi lễ hội.
Em đã thấy có lỗi với mẹ rất nhiều vì những hành động dại dột của mình. Em cũng thấy mẹ dường như rất buồn, nhưng cũng không hề la mắng em, điều đó càng khiến em cảm thấy có lỗi hơn. Mẹ khuyên bảo em rất nhẹ nhang, phân tích cho em điều tệ hại của việc nói dối và không cần dẫn chứng đâu xa, đó chính là từ ngay sự việc vừa xảy ra với em. Mẹ nói mẹ không trách em vì những bồng bôt trẻ dại nhưng mẹ mong em có thể hiểu được điều này, coi đây là một bài học, biết rút kinh nghiệm để không mắc sai lầm tương tự nữa.
nhá!