Đáp án đúng:
Giải chi tiết:Yêu cầu về kĩ năng:
Hiểu đề, biết cách làm bài văn nghị luận văn học. Biết phân tích dẫn chứng để làm sáng tỏ vấn đề. Bố cục rõ ràng, lập luận chặt chẽ. Hành văn trôi chảy. Văn viết có cảm xúc. Không mắc các lỗi diễn đạt, dùng từ, ngữ pháp, chính tả.
Yêu cầu kiến thức: Cần đáp ứng được những ý cơ bản sau:
1.Giới thiệu vài nét về tác giả, tác phẩm, đoạn trích
2.Cảm nhận vẻ đẹp sông Đà qua đoạn văn
a.Nội dung
- Thác ghềnh lúc này chỉ còn là nỗi nhớ. “Thuyền tôi trôi…” câu văn mở đầu toàn thanh bằng gợi cảm giác mơ màng, lãng mạn. Phép điệp “thuyền tôi trôi...” nhắc lại trùng điệp như một điểm nhấn của cảm xúc, cảm giác làm cho đoạn văn như một dòng cảm xúc cứ tràn đi, lan tỏa, bâng khuâng.
- Con sông bây giờ không hẳn chỉ là của hiện tại, mà nó còn trôi ngược về quá khứ. Bởi người ngắm nó – người đang lênh đênh giữa dòng sông, đang chìm trong hoài niệm, mạch cảm xúc bơi ngược về với lịch sử dân tộc: “Hình như từ đời Lí, đời Trần đời Lê, quãng sông này cũng lặng lờ đến thế mà thôi”.
- Thiên nhiên hài hòa, mang vẻ đẹp trong trẻo, nguyên sơ, kì thú được cảm nhận bằng hệ thống hình ảnh phù hợp, hô ứng với nhau để tạo cảm giác, ấn tượng về vẻ hoang sơ và tĩnh lặng của không gian: Đó là những hình ảnh non tơ nhất, tươi tắn và tinh khiết nhất như lá ngô non đầu mùa, búp cỏ gianh đồi núi, con hươu thơ ngộ, đàn cá dầm xanh,… Trong không gian ấy, ngay cả một âm thanh rất hiện đại là tiếng còi tàu cũng được cổ tích hóa, huyền thoại hóa: tiếng còi sương. Trong một không gian như thế, sự tương giao giữa lòng người và tạo vật là một tất yếu nên một người khách sông Đà đã nghe được câu hỏi của con hươu thơ ngộ về sự tồn tại của một tiếng còi sương…
- Nguyễn Tuân đã trải lòng mình ra với dòng sông, hóa thân vào nó để lắng nghe và xúc động: “Dòng sông quãng này lững lời như nhớ thương những hòn đá thác xa xôi để lại trên thương nguồn Tây Bắc…. cổ điển dòng trên”, Qua mỗi dặm đường đất nước, nhà văn đều thấy cảnh vật và con người gắn bó chặt chẽ với nhau. Yêu sông Đà cũng chính là yêu tổ quốc và con người Việt Nam.
b. Nghệ thuật
- Giọng văn vừa trang trọng, trầm lắng vừa da diết, bâng khuâng vì thế mà tràn đầy cảm xúc.
- Ngôn ngữ chọn lọc, tinh tế, giàu gợi cảm: lặng tờ, hoang dại, hồn nhiên, tiếng còi sương được dùng rất đắt, có sức lột tả tính chất của hình tượng. Cách so sánh độc đáo: so sánh cái cụ thể với cái trừu tượng, dể trừu tượng hóa, thi vị hóa một hình ảnh cụ thể nhằm xây dựng ấn tượng cảm giác hơn là gây ấn tượng thị giác.
=> Đoạn văn đã góp phần quan trọng trong việc tái hiện vẻ đẹp trữ tình của sông Đà, của thiên nhiên đất nước. Đồng thời góp phần khẳng định nghệ thuất viết tùy bút tài tình của nhà văn.
3.Nhận xét về cái tôi tài hoa, uyên bác
- Tài hoa ở lối viết uyển chuyển, linh hoạt cao; cách so sánh, liên tưởng nhiều tầng bậc, bất ngờ, độc đáo. Ông nhìn sự vật bằng con mắt người họa sĩ, dưới góc độ thẩm mĩ; tài hoa thể hiện ở những rung động, say mê của nhà văn trước vẻ đẹp thiên nhiên.
- Uyên bác thể hiện ở cách nhìn, khám phá hiện thực theo nhiều chiều, ở sự vận dụng kiến thức sách vở, ở sự giàu có về chữ nghĩa. Hình ảnh dòng sông được nhà văn miêu tả, tái hiện một cách ấn tượng từ nhiều cách nhìn, với những chi tiết điển hình, tiêu biểu; những liên tưởng, so sánh bất ngờ, thú vị.