Đề: Viết văn biểu cảm về đồ chơi yêu thích nhất lúc còn nhỏ của em. (Con lật đật)
$\text{A.}$ Mở Bài:
- Giới thiệu về món đồ chơi yêu thích nhất lúc nhỏ.
(Được ai tặng? Tặng khi nào? Vào dịp nào?Món quà ấy đã gắn lại trong trí nhớ một kỉ niệm?)
- Nêu lên tình cảm, cảm nghĩ khái quát của bản thân khi nhận được món quà đó.
(Khi được nhận món quà đó, em có suy nghĩ gì? Cảm nghĩ về món quà, từ đó suy ra một cách khái quát về món quà bất ngờ ấy? Có thể kể ra món quà mình đã nghĩ trong đầu để làm tăng thêm phần kịch tính.)
$\text{B.}$ Thân Bài:
$*$ Mách nhỏ: Ở phần thân bài, có thể viết theo nhiều trình tự, miễn sao cho phù hợp, nhưng quan trọng vẫn là chi tiết ''món đồ yêu thích nhất lúc còn nhỏ của em'' nghĩa là, phải viết làm sao cho phù hợp với trình tự, thời gian, ở đây là lúc nhỏ. Phải đúng và hợp lệ với quá khứ, thời gian diễn ra, hãy nhớ rằng đây là hồi tưởng chứ không phải thì hiện tại.
`1.` Miêu tả về món đồ chơi.
$*$ Mách nhỏ: Khi miêu tả, chỉ cần làm sao cho khái quát và ngắn gọn nếu không sẽ tạo ra hiện tượng lạc đề.
- Từ những chi tiết đó để rồi dẫn đến phương thức biểu đạt chính của đề bài: biểu cảm.
(Ví dụ: Con lật đật làm bằng nhựa cứng, với muôn màu muôn vẻ, lúc thì sặc sỡ nhưng có lúc lại cổ điển. Trông nó rất ngộ nghĩnh, béo tròn béo trục, nhìn giống như mô hình Doraemon của tuổi thơ hay nói cách khác là một khối cầu tròn xoe. Hai mi mắt đen như than, làm bằng bông, khi gạ vào thì thật dễ chịu. Cái bụng phệ như ông địa trong đoàn múa lân. Cái đầu nhỏ, tròn gắn liền với cái thân hình chẳng cố định và nó cũng chẳng có tay chân gì cả, khuôn mặt lúc nào cũng ngơ ngáo, chẳng có chút động thái gì, nhìn cứ như những con ma-nơ-canh trong các tiệm quần áo lớn.)
- Chúng ta cũng có thể thêm vào những kiểu câu như: câu kể, câu cầu khiến, câu cảm thán, câu phủ định, câu trần thuật,...
(Ví dụ: ''Ôi! Con lật đật này trông thật ngộ nghĩnh, em chưa từng thấy bao giờ cả.'' Hoặc ''Cô lật đật này chẳng bao giờ cười, mặt cứ đứng im, chán chết đi được!'')
- Một cách nói khoa trương khác.
(Ví dụ: ''Ba em dùng màu sơn khắc tên của em lên đấy để cho con lật đật trở nên nổi bật hơn.'' Hoặc ''Mẹ em cất chị lật đật trong tủ kính, thuộc tầng lớp những món đồ chơi sang trọng.'')
`2.` Nêu công dụng của món đồ chơi.
- Hãy nêu những lợi ích, hiệu quả từ món đồ chơi ấy.
(Ví dụ: ''Mỗi khi mẹ bận việc, có mỗi mình chị lật đật với em là cùng chơi với nhau.'' Hoặc ''Con lật đật này hay lắm. Tối đến, cứ ngồi nhìn nó, em lại thiêm thiếp ngủ lúc nào không hay.'')
- Những định văn, lời nói về con lật đật.
+ Nguyên nhân về sự khó ngã của lật đật.
`@` Thứ nhất, đó là diện tích đáy phải lớn.
`@` Thứ hai, trọng lượng của vật thể phải tập trung ở phần đáy, trọng tâm vật phải thấp.
`to` Do đó, nếu diện tích đáy càng lớn, trọng tâm vật càng thấp thì vật thể đó càng ổn định, không dễ bị quật ngã.
+ Qua hình ảnh con lật đật, người ta đã viết ra được những câu nói hay, lí lẽ văn minh.
`@` Bật dậy mà miệng vẫn cười. Dù té đau đến thế nào đi nữa lật đật cũng vẫn đứng ngay dậy, miệng vẫn cười và không bao giờ trách móc điều gì.
+ Đưa ra những lí lẽ, ví dụ để thuyết phục:
`@` “Này, Nobi-chan, con lật đật ấy thật mạnh mẽ phải không? Dù nó có bị ngã bao nhiêu lần đi nữa, thì nó luôn đứng dậy bằng chính sức mình…
Bà muốn sau này cháu sẽ giống như con lật đật ấy. Cho dù cháu có bị vấp ngã bao nhiêu lần, thì cháu vẫn luôn có sức mạnh để đứng dậy được…”
`to` Đây là câu nói được trích trong bộ phim hoạt hình nổi tiếng Doraemon - Chú mèo máy đến từ tương lai.
`3.` Những kỉ niệm đẹp với món đồ chơi đó.
- Kể ra một vài chi tiết để hồi tưởng những kỉ niệm với con lật đật.
- Tuy nhiên, cũng không thể kể tường tận, chi tiết để rồi nó trở thành văn tự sự.
(Ví dụ: Kỉ niệm cùng nhau vui trên chiếc xe đạp hay những buổi trưa không ngủ ngồi bên nhau ngắm nhìn bầu trời xanh, may lướt ngang, vvv...)
`to` Tự kể ra theo ý người viết, tính chân thật sẽ cao hơn.
`4.` Hỏi cho sự thay đổi của quá khứ.
- Trạng thái, bề ngoài, hình dáng của món đồ đó của bây giờ.
- Biểu cảm từ những kỉ niệm. (Nếu trong những kỉ niệm ấy, con lật đật bị một vết trầy xước, hư hỏng hay vấn đề gì thì có thể kể ra)
- Những chi tiết biểu cảm một mặt và hai mặt. (Mặt thứ nhất: Vào thẳng vấn đề; Mặt thứ hai: Đi lòng vòng, nói chuyện tam quốc theo cách nói dân gian)
(Ví dụ: ''Từ hôm đó, một bên mặt của con lật đật đã bị trầy xước, chắc nó đau lắm nhỉ?'' Hoặc ''Do sự cố ấy, chị lật đật đã mất đi một bên mắt, trông tội nghiệp lắm, nhìn chị cứ như đang khóc lóc thảm thiết, hay là đang ôm trọn nỗi buồn trong thâm tâm cho riêng mình.'')
`5.` Những thay đổi sau khi có món quà.
- Không còn khóc nhè hay là luôn vâng lời mẹ.
- Biết đứng lên khi vấp phải đá và té,...
- Ở đây, nếu là vật khác, ta có thể nói: Em biết được rằng, những món đồ chơi dù vô tri vô giác nhưng cũng có một mối liên kết, cho nên tình cảm gia đình cũng là một thứ quan trọng.
$\text{C.}$ Kết Bài:
- Nói lên cảm nghĩ về món quà ấy.
- Học tập được gì từ món quà (Vì ở đây là lật đật nên sẽ có)
- Hứa sẽ thế nào để có thêm thật nhiều món quà ý nghĩa.
- Lời cảm ơn, cảm nghĩ đến với người tặng.
$\\$
$#moduycung$