Bài làm 2
Nhân kỉ niệm ngày sinh năm nay của tôi, bạn bè đến chơi vui vẻ quá. Suốt cả buổi sáng, nhà tôi tấp nập kẻ vào người ra vào, tiếng cười nói ríu ra ríu rít không ngớt. Hai chiếc bình cắm đầy hoa thế mà các bạn còn mang đến mấy bó nữa. Hoa hồng bạch, hoa hồng nhung, hoa cẩm chướng, hoa mặt trời, lại có cả những bông hoa cỏ nhỏ xíu màu tím nahtj mà tôi rất thích nữa. Các bạn tôi ngồi chật nhà, bao nhiêu ghế phải mượn thêm của cô Ba nhà bên cũng vẫn không đủ. Tôi nhận được nhiều thứ quà. Nào là cặp tóc, nào sổ, nào khăm mùi xoa…bày la liệt trên bàn.
Vui thì vui thật, nhưng tôi vẫn cứ bồn chồn không yên. Không hiểu sao, cái Trinh, đứa bạn thân nhất của tôi giờ này mà vẫn không đến. Chẳng lẽ nó lại quên ngày vui của tôi? Không, con bé vốn chu đáo lắm kia mà! Bạn bè đã bắt đầu về lác đác, tôi càng bồn chồn. Tôi không trách Trinh nữa mà bắt đầu lo. Hay là…Trinh đã gặp tai nạn gì nữa đường.
Tôi đang đăm chiêu nghĩ ngợi, chợt cái Thanh reo lên:
- Kia rồi! Cái Trinh kia rồi!
Tôi quay phắt ra phía cửa, nhìn thấy Trinh đâng tươi cười đi vào sân. Tôi ào chạy ra, xô đổ cả ghế. Thấy Trinh bình thường, tự nhiên tôi lại tủi thân và giận Trinh.
- Sao bây giờ mới đến? Tưởng quên người ta rồi? Ghét!
Trinh vẫn cười bẽn lẽn, đầu hơi nghiêng nghiêng trông thật hiền lành. Nhìn nét cười ấu, không thể nào mà giận cho được. Tôi phát vào lưng Trinh một cái rõ đau rồi hỏi:
- Xe đâu không dắt vào, lại để ngoài cổng à?
Trinh vẫn cười không ra tiếng, lắc lắc đầu hất lọn tóc ra đằng sau, nó nhỏ như người có lỗi:
- Xe sáng nay anh Toàn đi từ sớm.
- Thế đi bộ xuống đây à?
Trinh không trả lời, chỉ mỉm cười gật đầu.
Tôi giận mình quá. Thế mà cứ trách Trinh mãi. Đi bộ thảo nào bây giờ mới đến. Nhà Trình mãi trên Quảng Bá, xuống đây cũng phải năm sáu cây số, chứ có gần gặn gì!
Tôi kéo Trinh vào ngồi giữa bạn bè. Trình mở chiếc lẵng mây nhỏ, thận trọng lấy ra mấy bông hồng vàng. Tất cả đều sửng sốt reo lên. Cái Thanh vội cầm lấy chiếc cốc chạy đi múc nước. Mấy bạn khác cũng xúm lại trầm trồ nhìn ngắm. Trình lại khẽ nâng lên một cành ổi, còn nguyên cả lá và lúc lỉu đến năm, sáu quả tròn to, láng bóng. Lại những tiếng xuýt xoa, bàn tán. Trinh cười, quay sang tôi:
- Trang có nhớ chùm ổi này không? Không à? Quả của cây ổi găng góc ao ấy thôi!
Tôi “á” lên một tiếng, mi mắt bỗng nong nóng và sống mũi cay xộc.
Tôi nhớ ra rồi. Lâu lắm, từ mấy tháng trước, lúc ổi đang ra hoa, tôi có lên nhà Trinh chơi. Trinh dẫn tôi vào vườn, đến góc ao, Trinh nó nhỏ, vẻ bí mật:
- Trang! Trang! Lại đây tớ cho xem cái này hay lắm!
Trinh lom khom, luồn qua những cành ổi la đà gần sát mặt đất, rẽ lỗi cho tôi luồn theo. Đến góc ao, Trinh vịn một cành ở xa nhất, thích thú chỉ cho tôi xem một chùm hoa trắng muốt. Trinh thì thào:
- Cậu xem, thích không? Cả một chùm mọc sát nhau nhé! Cây ổi này là giống ổi găng, ngon nhất vườn đấy. Quả to, cùi dày, ăn giòn và thơm chẳng kém gì lê. Tớ phát hiện ra chùm hoa này, tuyệt không? Một, hai, ba…sáu, bảy, tám…phải hơn chục hoa là ít. Mà lại nở chụm vào một cành mới thích chứ!
Thấy tôi chăm chú nhìn chùm hoa ổi, Trinh nói tiếp
- Tớ đang có một “âm mưu” này, Trang ạ. Rất thú vị nhé!
Tôi cố gặng hỏi mãi, Trinh cũng không chịu nói. Trinh bảo chưa muốn nói bây giờ vì muốn đành cho tôi một sự bất ngờ.
Và bây giờ thì chùm ổi đã chín vàng trên hai bàn tay tôi. Nâng chùm ổi trên tay, giọng tôi run run:
- Cái “âm mưu” Trinh nói dạo ấy là chuyện này đây phải không?
Trinh vẫn lặng lẽ cười, chỉ gật gật đầu, không nói.
Cảm ơn Trinh quá. Món quà sinh nhật Trinh mang đến cho mình mới quý giá làm sao! Nó không phải là món quà mua vội vàng trên vỉa hè, trong cửa hiệu, chỉ cốt bỏ tiền ra là mua được, mà nó là cả một tấm lòng trân trọng của Trinh. Trinh đã săn sóc nâng niu chùm ổi ấy, rồi nở hoa, rồi kết quả. Trinh đã mong ngày mong đêm, tìm mọi cách giữ cho chùm quả ấy còn nguyên vẹn để hôm nay có được chùm quả vàng tươi thơm mát này.