Câu 1: Phương thức chính: biểu cảm
Câu 2: Mẹ hiện lên qua hình ảnh "gánh gồng" trước hoàng hôn, trong cái chật vật của từ "xộc xệch", hiện về trong cảnh những năm khốn khó, những ngày đói khổ, đê lở lụt về.
Câu 3: Cái khóc ấy là khóc thương cho người mẹ đã khuất, mang trong đó nỗi nhớ mẹ khôn cùng, cũng là cái khóc thương xót cho ngày xưa của mẹ, những ngày vất vả nuôi con.
Câu 4: Ám ảnh nhất cũng là hình ảnh tang thương nhất, khi người con khóc một mình trong đêm vắng. Mong mẹ nghe thấy, nhưng lại tuyệt vọng, vì khoảng cách đâu chỉ là từ nơi con đến vuông đất kia, mà là vạn trùng xa giữa hai thế giới rồi. Buồn, chính là lí do vương mãi trong lòng ta không dứt.
Câu 5: Chỉ thông qua dàn bài, bạn tự khai triển nhé:
Mở đoạn: - Yêu thương, hiếu kính cha mẹ là truyền thống nhân nghĩa của người Việt từ bao đời nay, đồng thời cũng là triết lí sống của đời người.
Thân đoạn:
- Cha mẹ là người sinh thành, nuôi dưỡng chúng ta, cho ta mái ấm gia đình và cuộc sống hạnh phúc.
- Chúng ta cần hiếu kính cha mẹ để:
+ Đền đáp công ơn sinh thành.
+ Không bị cắn rứt lương tâm, ăn năn hối hận vì không làm tròn đaoh hiếu của người con.
+ Giúp con người trở nên sâu sắc, nghĩa tình hơn, góp phần hoàn thiện nhân cách.
- Chứng minh: Lấy dẫn chứng từ văn thơ, lịch sử (thường thì dẫn chứng lịch sử thuyết phục hơn, như chuyện hoàng đế Tự Đức với Hoàng thái hậu Từ Dũ, bạn tự tìm đọc nhé!)
Kết đoạn:
- Liên hệ thực tế: Phê phán kẻ vô ơn, thể hiện lòng biết ơn của mình đối với cha mẹ để thể hiện lòng biết ơn ấy (học tập thành tài, phụng dưỡng khi họ lớn tuổi...).