Câu hỏi tu từ: "Hồn ở đâu bây giờ?" vang lên thật chua xót, ngậm ngùi. Đặt trong hoàn canhr, ông đồ đã hoàn toàn vắng bóng, trở thành con người của một thời dĩ vãng. Câu hỏi ấy thể hiện niềm nuối tiếc, xót xa của tác giả. Câu hỏi vang lên như một sự khắc khoải kiếm tìm. Đó còn là một lời tự vấn, thể hiện nỗi lòng ân hận của cả một thế hệ bỏ quên những giá trị văn hóa tinh thần thiêng liêng, cao đẹp. Xác là thể phách, hồn là tinh anh. "Hồn" ở đây là hồn của quá khứ, hồn của nghiên bút, hồn của những nhà nho vang bóng một thời. Xác có thể mất đi nhưng hồn là vẻ đẹp, vẻ tinh túy, cõi thiêng liêng thì còn mãi muôn đời. Dấu chấm hỏi đặt ở cuối bài thơ như một nốt lặng từ đó dội lên bao nỗi niềm. Đó là nỗi day dứt, tiếc nhớ, ngậm ngùi, xót thương của tác giả và còn là nỗi mong ước gặp lại, tìm lại vẻ đẹp của một thời đã qua...
#answeredbyloveyourself