Câu 1 :
- PTBD : Miêu tả, tự sự
Câu 2: Tác giả dùng từ 'chờ' mà không phải 'đợi' vì :
- 'Chờ' là tư thế chủ động, sẵn sàng đón đánh địch , tạo nên tư thế 'thành đồng vách sắt' , kiên cố trước quân thù
- Làm dịu đi sự căng thẳng, khó khăn ,khốc liệt của chiến tranh
Câu 3 : Dàn ý chi tiết: ( chỉ dành cho đoạn diễn dịch)
a) Mở đoạn:
Khổ cuối bài thơ 'Đồng chí' của Chính Hữu viết về biểu tượng tình đồng chí, đồng đội thiêng liêng.
b) Thân đoạn
- Bức tranh đêm rừng Việt Bắc:
+ Thời gian: đêm khuya
+ Không gian : rừng hoang
+ Khí hậu khắc nghiệt : sương muối
=> Hiểm nguy luôn rình rập người lính
- Vượt lên trên tất cả khó khăn , những người lính vẫn "Đứng cạnh bên nhau chờ giặc tới"
+ Từ đồng nghĩa 'cạnh' và 'bên' : sự kề vai sát cánh của người lính trong thời khắc sinh tử
+ Động từ ;'chờ' khẳng định tư thế sẵn sàng, chủ động đón đánh quân địch
=> Tình đồng chí tạo lên tư thế 'thành đồng vách sắt'
- Hình ảnh "Đầu súng trăng treo" được coi là nhãn tự toàn bài thơ - điểm sáng
*Hình ảnh vừa mang nghĩa thực, nghĩa biểu tượng
+ Thực : trong đêm phục kích chờ giặc , ánh trăng như chênh chếch treo trên nòng đầu súng. Từ thực tế, tác giả viết "Đầu súng mảnh trăng treo" sau này bỏ bớt chữ 'mảnh'
+ Biểu tượng : Súng và trăng là gần và xa ; chiến sĩ và thi sĩ ; là thực tại với thơ mộng
=> Tất cả hòa quyện thành vẻ đẹp tâm hồn người lính cụ Hồ