Dưới đây là những câu hỏi một bạn đã đặt ra để tìm ý cho đề bài Cảm xúc về vườn nhà.
- Khu vườn có lai lịch ra sao? Vườn có những đặc điểm gì? Có những loài cây, loài hoa nào được trồng ở trong vườn?
- Vườn có vẻ đẹp như thế nào qua bốn mùa? Thời điểm nào là lúc khu vườn đẹp nhất? Tại sao?
- Vườn gắn bó như thế nào với cuộc sống buồn, vui của gia đình em? Những ai thường lao động trên khu vườn?
- Trong tương lai hu vườn có thay đổi gì hay không? Một ngày nào đó, khu vườn không còn tồn tại nữa thì em sẽ cảm thấy như thế nào? Nếu phải xa ngôi nhà yêu dấu, xa khu vườn, em sẽ có tâm trạng ra sao?
- Em có nhận được bài học gì từ việc chăm sóc khu vườn nhà hay không?
Hãy chỉ ra các cách lập ý mà người viết đã sử dụng trong hệ thống ý trên?
A.
B.
C.
D.

Các câu hỏi liên quan

Nêu luận điểm chính trong các đoạn văn sau đây bằng cách đặt câu hỏi ở đầu mỗi đoạn văn cho phù hợp:
a. (…) Văn chương không phải gọt từng chữ, luyện từng câu là hay, không phải đặt lấy kinh hiệu, đọc lấy rền rĩ là hay, cũng không phải chấp chỉnh câu biền câu ngẫu, kì khu trổ phượng chạm rồng là hay. Hay là hay ở tư tưởng cao, hay là hay ở kiến thức rộng, hay là hay ở lời bàn thấu lí, hay là hay ở câu nói đạt tình.
(Phan Kế Bính, Luận về lí thuyết văn chương)
b. (…) Sao không có. Vì văn chương có khi rất thiêng liêng, có sức rất mạnh mẽ, có thể làm cho cảm động lòng người, chuyển di phong tục, và có thể làm cho cải biến được cuộc đời nữa. Tựu trung sự kết quả cũng có cái kết quả hay, mà cũng có cái kết quả dở. Cái hay cái dở đó, nhỏ thì thấy ở trong một người, lớn thì thấy ở trng một thế vận.
(Phan Kế Bính, Luận về lí thuyết văn chương)
c. (…) Thi là một lối văn có vần theo thanh âm – từ - điệu của một thứ tiếng mà làm ra. Thi thoại là một lối trứ thuật chuyên nói về chuyện làm thi. Trong một quyển Thi – thoại thường góp mặt những câu thi hay và thường có kèm theo ít nhiều lời bình phẩm, cốt để cho lưu truyền những câu đắc ý của tao khách phong nhân mà mong rằng thi giới nhờ đấy cũng có phần phát đạt.
(Phan Khôi, Chương dân thi thoại)
A.
B.
C.
D.


ÓC PHÁN ĐOÁN VÀ ÓC THẨM MĨ

Chính Xanh-tơ Bơ-vơ cũng đã nói: "Tôi biết nhiều người có óc phán đoán rất đúng mà đồng thời lại thiếu óc thẩm mĩ, vì óc thẩm mĩ biểu hiện một cái gì tinh vi nhất, thuộc về bản năng nhất trong cái chỗ tế nhị mơ hồ nhất của các giác quan của ta".

Muốn thưởng thức một bài văn, ta đọc nó chầm chậm một hai lần, xem có cảm thấy cái hay của nó không đã; khi cảm được rồi, ta mới tìm hiểu nó hay ở chỗ nào. Ta dùng trái tim của ta trước rồi sau mới dùng lí trí. Nếu lòng ta không cảm thì càng phân tích lại càng không hiểu được gì cả. Văn học khác khoa học ở chỗ đó; và óc thẩm mĩ khác óc phán đoán cũng ở chỗ đó: một đằng là sự ưa thích của lòng, một đằng là sự sáng suốt của óc, một đằng cần nhiều cảm thụ tính, một đằng cần nhiều luận lí tính.

Nói vậy không phải là óc thẩm mĩ và óc phán đoán tương phản nhau mà ta không bao giờ dùng lí trí để hiểu được cái đẹp đâu. Vẫn có nhiều cái đẹp có thể giảng được và ai cũng thấy nó hợp lí: chỉ một số tế nhị quá mới có những lí lẽ riêng của nó mà lí trí không sao phân tích nổi, và muốn nhận thức được, ta phải luyện mĩ cảm bằng cách sống thật nhiều, đọc nhiều tác phẩm bất hủ của mọi xứ và mọi thời.

(Theo Nguyễn Hiến Lê, Hương sắc trong vườn văn)

Nhờ vào sự giải thích trong bài Óc phán đoán và óc thẩm mĩ, em đã hiểu thêm điều gì về việc thưởng thức một áng văn chương ?

A.
B.
C.
D.