Tuyển sinh vào 10 Khánh Hòa
PHẦN II. ĐỌC- HIỂU VĂN BẢN:
Em hãy đọc văn bản và thực hiện các yêu cầu nêu ở dưới:
Hai người bạn cùng đi qua sa mạc . Trong chuyến đi, giữa hai người có thể xảy ra một cuộc tranh luận , và một người nổi nóng không kiểm chế được mình nặng lời miệt thị người kia.Cảm thấy bị xúc phạm, anh không nói gì, chỉ viết lên cát “ Hôm nay người bạn tốt nhất của tôi đã làm khác đi những gì tôi nghĩ”.
Họ đi tiếp, tìm thấy một ốc đảo, và quyết định đi bơi. Người bị miệt thị lúc nãy bây giờ bị đuối sức và chìm dần xuống. Người bạn kia đã tìm cách cứu anh ta. Khi đã lên bờ, anh lấy một miếng kim loại khắc lên đá “ Hôm nay người bạn tốt nhất của tôi đã cứu sống tôi”
Người kia hỏi: “ Tại sao khi tôi xúc phạm anh, anh viết lên cát, còn bây giờ anh khắc lên đá?”
Anh ta trả lời: Những điều viết lên cát sẽ nhanh chóng xóa nhòa đi theo thời gian, nhưng không ai có thể xóa được những điều tốt đẹp đã ghi tạc trên đá, trong lòng người.
Vậy mỗi chúng ta hãy học cách viết những nỗi đau buồn , thù hận lên cát và khắc ghi những ân nghĩa lên đá.
Nêu phương thức biểu đạt chủ yếu của văn bản.( 0,5 điểm) Hãy cho biết yếu tố nghị luận thể hiện ở những câu văn nào? Chỉ ra vai trò của yếu tố ấy trong việc làm nổi bật nôin dung của đoạn văn bản ( 1,5 điểm) “ Tha thứ là một mónquà vô giá”. Viết một đoạn văn trình bày suy nghĩ của em về “ món quà vô giá” ấy.( 1 điểm)
A.
B.
C.
D.

Các câu hỏi liên quan


PHẦN I: Đọc hiểu( 3,0 điểm)
Đọc đoạn văn sau và trả lời câu hỏi từ câu 1 đến câu 5:
Hằng năm, cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc lòng tôi lại náo nức những kỉ niệm mơn man của buổi tựu trường.
Tôi quên thế nào được những cảm giác trong sáng ấy nảy nở trong lòng tôi như mấy cánh hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng.
Những ý tưởng ấy chưa lần nào gửi lên giấy, và hồi ấy không biết ghi và ngày nay không nhớ hết. Nhưng mỗi lần thấy mấy em nhỏ rụt rè nép dưới mẹ lần đầu tiên đi tới trường, lòng tôi lại tưng bừng rộn rã. Buổi mai hôm ấy, buổi mai đầy sương thu và gió lạnh , mẹ tôi âu yếm nắm tay tôi đi trên con đường làng dài và hẹp. Con đường đã quen đi lại lắm lần, nhưng lần này tự nhiên thấy lạ. Cảnh vật chung quanh tôi đều thay đổi vì chính lòng tôi đang có sự thay đổi lớn, hôm nay tôi đi học.
( Trích Tôi đi học – Thanh Tịnh , dẫn theo Ngữ Văn 8, tập một, NXBGD Việt Nam, 2005)
Câu 1( 0,5 điểm) Nội dung chính của đoạn văn trên là gì?
Câu 2( 0, 5 điểm) Chỉ ra một phép liên kết được sử dụng trong đoạn văn.
Câu 3( 0,5 điểm) Chỉ ra những phương thức biểu đạt được sử dụng trong đoạn văn trên.
Câu 4 (1,0 điểm) Tìm và nêu tác dụng của biện pháp tu từ được sử dụng trong đoạn văn: Tôi quên thế nào được những cảm giác trong sáng ấy nảy nở trong lòng tôi như mấy cánh hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng.
Câu 5 ( 0, 5 điểm) Đoạn trích trên gợi em liên tưởng tới văn bản nào đã được học trong chương trình Ngữ Văn THCS. Hãy cho biết điểm giống nhau của các văn bản đó.
A.
B.
C.
D.


(7 điểm)
Cảm nhận của em về nỗi nhớ thương qua hai bài thơ sau:
QUÊ HƯƠNG
Chim bay dọc biển đem tin cá
Làng tôi ở vốn làm nghề chài lưới:
Nước bao vây cách biển nửa ngày sông.
Khi trời trong, gió nhẹ, sớm mai hồng,
Dân trai tráng bơi thuyền đi đánh cá:
Chiếc thuyền nhẹ hăng như con tuấn mã
Phăng mái chèo mạnh mẽ vượt trường giang.
Cánh buồm trương, to như mảnh hồn làng
Rướn thân trắng bao la thâu góp gió...
Ngày hôm sau, ồn ào trên bến đỗ
Khắp dân làng tấp nập đón ghe về.
"Nhờ ơn trời, biển lặng cá đầy ghe".
Những con cá tươi ngon thân bạc trắng,
Dân chài lưới, làn da ngăm rám nắng,
Cả thân hình nồng thở vị xa xăm;
Chiếc thuyền im bến mỏi trở về nằm
Nghe chất muối thấm dần trong thớ vỏ.
Nay xa cách lòng tôi luôn tưởng nhớ
Màu nước xanh, cá bạc, chiếc buồm vôi,
Thoáng con thuyền rẽ sóng chạy ra khơi,
Tôi thấy nhớ cái mùi nồng mặn quá!
(Tế Hanh, Ngữ văn 8, tập 2)
BẾP LỬA
Một bếp lửa chờn vờn sương sớm
Một bếp lửa ấp iu nồng đượm
Cháu thương bà biết mấy nắng mưa!
Lên bốn tuổi cháu đã quen mùi khói
Năm ấy là năm đói mòn đói mỏi,
Bố đi đánh xe, khô rạc ngựa gầy,
Chỉ nhớ khói hun nhèm mắt cháu
Nghĩ lại đến giờ sống mũi còn cay!
Tám năm ròng, cháu cùng bà nhóm lửa
Tu hú kêu trên những cánh đồng xa
Khi tu hú kêu, bà còn nhớ không bà?
Bà hay kể chuyện những ngày ở Huế.
Tiếng tu hú sao mà tha thiết thế,
Mẹ cùng cha công tác bận không về,
Cháu ở cùng bà, bà bảo cháu nghe,
Bà dạy cháu làm, bà chăm cháu học,
Nhóm bếp lửa nghĩ thương bà khó nhọc,
Tu hú ơi! Chẳng đến ở cùng bà,
Kêu chi hoài trên những cánh đồng xa?
Năm giặc đốt làng cháy tàn cháy rụi
Hàng xóm bốn bên trở về lầm lụi
Đỡ đần bà dựng lại túp lều tranh
Vẫn vững lòng, bà dặn cháu đinh ninh:
"Bố ở chiến khu, bố còn việc bố,
Mày có viết thư chớ kể này kể nọ,
Cứ bảo nhà vẫn được bình yên!".
Rồi sớm rồi chiều, lại bếp lửa bà nhen,
Một ngọn lửa, lòng bà luôn ủ sẵn,
Một ngọn lửa chứa niềm tin dai dẳng...
Lận đận đời bà biết mấy nắng mưa
Mấy chục năm rồi, đến tận bây giờ
Bà vẫn giữ thói quen dậy sớm
Nhóm bếp lửa ấp iu nồng đượm,
Nhóm niềm yêu thương, khoai sắn ngọt bùi,
Nhóm niềm xôi gạo mới, sẻ chung vui,
Nhóm dậy cả những tâm tình tuổi nhỏ...
Ôi kỳ lạ và thiêng liêng – bếp lửa!
Giờ cháu đã đi xa. Có ngọn khói trăm tàu,
Có lửa trăm nhà, niềm vui trăm ngả,
Nhưng vẫn chẳng lúc nào quên nhắc nhở:
Sớm mai này, bà nhóm bếp lên chưa?...
(Bằng Việt, Ngữ văn 9, tập 1)
A.
B.
C.
D.


(4 điểm)
Lên bốn tuổi, Court gặp Wesley tại lớp dự bị của trường giáo dục đặc biệt. Đều bị bệnh về não, hai chú bé nhanh chóng trở thành bạn thân của nhau. Một ngày trở nên dài đằng đẵng với đứa này nếu đứa kia không đến trường.
Khối u của Wesley khiến cậu ta phải khó nhọc kéo lê đôi chân của mình mỗi khi đi lại. Tuy vậy, điều ấy không ngăn cản cậu luôn cố gắng bằng mọi cách tham gia cuộc thi chạy dành cho người khuyết tật ở trường.
Năm 11 tuổi, khối u đã chế ngự hoàn toàn cơ thể mảnh khảnh của Wesley. Cậu chỉ có thể nằm trên giường bệnh. Một tuần trước ngày Wesley mất, với sự giúp đỡ của cô Bachman, Court đã đăng kí để thay Wesley tham gia cuộc thi chạy bộ. Mặc dù vừa bình phục sau cơn hen suyễn nhưng Court vẫn cố gắng trong cuộc thi và cậu ta đã về đích đầu tiên.
Bên giường bệnh, Court đeo lên cổ Wesley tấm huy chương của nhà vô địch, Uwesley bấu chặt tay của Court và nhìn Court bằng một cái nhìn như thấu hiểu tất cả. Court thì thầm: “Bạn yêu quý của mình! Đừng lo nhé. Mọi việc sẽ ổn thôi mà!”
Đúng một năm sau cái chết của Wesley, căn bệnh viêm màng não của Court trở nên nghiêm trọng. Trong phòng cấp cứu, chợt Court quay sang mẹ và nói: “Mẹ ơi, Wesley đang ở đây, bạn ấy nói với con rằng: “Đừng lo nhé. Mọi việc sẽ ổn thôi mà”.
(Nguồn: Theo Ánh lửa tình bạn, NXB Tổng hợp TPHCM)
Viết một bài văn bày tỏ suy nghĩ của em về những điều câu chuyện trên gợi ra.
A.
B.
C.
D.