BÀI LÀM 
        Những giấc mơ là những phút giây tuyệt vời nhất giúp ta được sống trong những gì mà cuộc sống đời thường không đem lại. Tôi cũng đã mơ rất nhiều, những giấc mơ có thể để lại một giá trị tinh thần to lớn cho tôi chỉ có thể là khi tôi được gặp lại người ông thân yêu của mình. Đó là một giấc mơ thần tiên, tuy ngắn ngủi nhưng đầy xúc động. 
        Đầu tiên, tôi cảm thấy như đang lạc bước vào một thế giới hư vô, vô tận. Những vòng xoáy sâu hút làm cho tôi bối rối, hoảng hốt. Bỗng một tia sáng chói loá đã bao phủ tất cả và đã đưa tôi đến một gian nhà, ở đó có một cô bé đang nũng nịu đòi ông kể chuyện, bế đi chơi. Tôi giật mình khi biết cô bé đó chính là mình khi bé, còn người ông chiều cháu đó chính là ông nội tôi, người đã làm tôi oán giận rất nhiều khi đã lìa bỏ tôi để đi sang thế giới bên kia. Toàn thân tôi mềm nhũn, bồng bềnh, lặng dõi theo những ký ức ngày xưa bỗng ùa về trong khoảnh khắc. Nào là lúc tôi ngã, khóc, ông đã nhẹ nhàng bế tôi lên, đập tay xuống đất mà mắng rằng "á à, đất hư nhé, làm Chuột Nhắt của ông ngã à!", rồi cả những lúc mẹ "trốn" đi làm lúc tôi đang ngủ, khi dậy, tôi khóc đòi mẹ, ông đã đặt tôi ngồi lên yên sau xe đạp, lọc cọc đèo tôi đi chơi, mua kẹo, mua bóng bay, làm tôi mải vui quên luôn cả nhớ mẹ. Nào là những lúc tôi hư, tôi bướng, dù thương nhưng ông vẫn nghiêm nghị bắt tôi úp mặt vào tường, đẹt cho tôi mấy cái thành ra tôi giận ông mất mấy ngày trời nhưng lại lõn tôn theo sau làm lành với ông trước. Tất cả, tất cả đã hiện lên thật sống động trong tôi. 
        Cổ họng tôi dường như nghẹn lại khi định cất tiếng gọi ông, nước mắt tôi bỗng trào ra khi bỗng những hình ảnh đó mờ nhạt dần đi, nhỏ dần lại, tôi đưa tay ra như muốn níu kéo lại nhưng không được, bởi tất cả đã thuộc về quá khứ, về ký ức, là điều thiêng liêng mà không gì có thể mua được. Tiếng khóc của tôi giờ đã thành tiếng nấc. Một màn đêm lạnh lẽo bao trùm lấy tôi, chung quanh lặng im như tờ, chỉ có tiếng khóc, hơi thở của tôi. Và một lần nữa, một ánh sáng mờ ảo lại bao trùm lấy tôi. Từ xa thấp thoáng bóng một người đang tiến lại gần. Tôi thu nành, cất tiếng hỏi: "ai đó?". Một khuôn mặt xương xương rất thân quen, một đôi mắt dịu hiền sưởi ấm cả màn đêm xung quanh lạnh lẽo. "Ông đây, cháu không nhận ra sao?". Đó chính là Ông tôi. 

Bài viết gợi ý: