BÀI LÀM 
        Ánh nắng ban mai loang chảy trong không khí, tôi nằm dài trên bãi biển nhìn những đợt sóng xô bờ tung bọt trắng, để cho làn nắng ấm áp, cho cơn gió của biển cả mơn man khắp người, mắt nhắm lại và tôi thấy... Từ trong làn sóng, thấp thoáng một dáng người, mờ nhạt, ẩn hiện... và bước ra... Một người con gái, hay đúng hơn một nàng tiên. Nàng tiên của biển cả với dáng vẻ thật lạ lùng, đôi chân ấy lướt đi trên cát, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đến bên tôi trước đôi mắt ngạc nhiên xoe tròn của tôi - một con nhóc mới mười tuổi. Cái tuổi của trí tò mò, của sự khát khao những điều mới lạ 
- Chị là... Tôi ngơ ngác hỏi.

- Chị là con của biển cả bao la, là người mà mọi người đặt tên là nàng tiên cá. 
      Thật hay mơ, ảo tưởng hay hiện thực, đầu óc tôi chợt bối rối, phân vân rồi tôi cảm thấy thật vui và hạnh phúc. Nàng tiên cá mà tôi hay gặp trong giấc mơ, người đã gắn bó cùng tôi suốt những nhà năm tháng ấu thơ... giờ đây đang ở trước mặt tôi, thật gần và đẹp quá. Mái tóc vàng óng như một dòng suối mềm mại ấy tôi mới chỉ tưởng tượng mà chưa thật nhìn thấy, cả đến vuốt nhẹ cũng ngoài sức tưởng tượng của tôi, ôi êm dịu mát lạnh và thân thương đến lạ. Bất giác tôi nhìn thấy đôi chân trắng trẻo, thon dài, tôi chợt nao nao. 
- Chị! Tại sao lại như thế? Tại sao hả chị? Chẳng lẽ là thật sao! 
Chị chỉ tay về phía biển cả mênh mông, chị nói:

- Cuộc sống của chị trước đây dưới thuỷ cung cùng bà, cùng cha và các chị vui ết nhường nào. Chị là em út trong nhà được cưng chiều và yêu mến. Thế rồi các chị của chị, từng người một bước sang tuổi mười lăm và được lên mặt biển. Chị đã háo hức biết nhường nào, đã vui sướng và hồi hộp chờ nghe những câu chuyện của từng chị về cuộc sống và con người trên mặt đất. Và chị đã đợi năm năm, năm năm trong niềm mong chờ để đến ngày tròn mười lăm tuổi. Trong cái đêm đầu tiên được bước vào cuộc khám phá ấy, chị đã gặp chàng hoàng tử của cuộc đời mình, dưới làn nước biển đêm lạnh, chị đã ôm người ấy, đã cứu và đưa người ấy vào bờ... 
       Chị đột nhiên dừng lại, tôi mơ hồ tưởng tượng ra cái viễn cảnh đẹp đẽ ấy, trong giờ phút gần kề với cái chết, tôi cảm nhận được chàng hoàng tử ấy chắc sợ hãi và lạnh lắm nhỉ. Chàng thật hạnh phúc và thật may khi gặp nàng tiên cá đáng yêu. 
-Chị ơi, chị giỏi quá, em nói vui nhé, chàng hoàng tử cường tráng tuấn tú thế chị ôm sao nổi ạ? Chị cười, nụ cười đẹp nhất mà tôi từng thấy, cốc nhẹ vào đầu tôi, chị nói: 
- Em cứ đùa, ở dưới nước mà nặng hay nhẹ, to hay gây cũng bằng nhau hết luôn. Ngốc ạ. 
Ừ! Tôi cũng thấy lạ, thảo nào lúc chiều qua thấy chúng nó cứ cõng nhau mà nô đùa dưới biển, tôi cũng thấy bất ngờ, hức... chúng nó cứ nghịch vui vẻ thế dưới nước, ngang bằng trêu tức mình không biết bơi. 
Tôi hậm hực mãi mới nhớ ra, chị còn bên cạnh vẫn hướng đôi mắt buồn xa xăm vào khoảng không dường như trong ánh mắt ấy chứa đựng cả tình yêu và nỗi nhớ thương gia đình, người yêu... 
- Chị đã để chàng ở lại trên bờ, và đã có một người con gái khác đưa chàng vào lâu đài nguy nga ấy. Chị đã rung động, đã yêu chàng thật nhiều và hy sinh, đánh đổi cả giọng hát mê đắm lòng người cho mụ phù thuỷ để được có đôi chân này đây! Nhưng tất cả đều không như chị muốn, chị không thể nói, không thể bày tỏ tình yêu với chàng, mà chỉ lặng lẽ làm "em cảm thân yêu của ta..." đó là những gì chị mong đợi ư? Có thật không hả em. 
     Tôi có thể hiểu chị đã phải lựa chọn, đã phải rời bỏ tất cả, giữa người thân, giữa cuộc sống biển cả rộng lớn với cuộc sống thầm lặng bên người mình yêu. Chị đã lựa chọn đã đi theo tiếng gọi của trái tim. Cũng như tôi, vì tôi quá yêu bố, quá chờ mong nên ngày nào cũng đợi nơi bãi biển này rồi một ngày nào đó, bố sẽ về trên chiếc thuyền mà bố ra khơi đầy ắp cá, thành quả của bố lao động, chắc chắn bố sẽ rất vui, và tôi cũng vậy. 
     Chị đang khóc bên tôi, những giọt nước mắt của chị lăn trên làn da trắng mịn như những hạt ngọc dương xanh của biển, đẹp mà sao buồn thế. 
- Chị thật sai lầm khi đã quá yêu chàng, em có biết không, thật sự chị đã không thể giữ nổi con dao ấy, không thể ra tay ghim vào trái tim chàng nỗi đau đớn. Chị không thể quên khuôn mặt hạnh phúc của chàng bên nàng công chúa đó, chị không thể quên. 
    Lại một lần nữa chị phải lựa chọn, quay về với biển cả hay tan thành bọt sóng, không còn gì cả, không còn tình yêu. Người con trai đó, chàng hoàng tử mang đến cho chị tình yêu và cũng là người mang chị rời thật xa khỏi cuộc sống... 
- Chị không hối hận về những gì mình làm chứ ạ! Chị có oán trách, có giận hơn người ấy không chị? 
- Oán trách ư! Hối hận ư! Với chị đó đơn thuần chỉ vì tình yêu, bởi nó quá mãnh liệt, quá yêu để rồi phải rời xa. Chị chấp nhận và không oán trách. 
     Con người có thể làm được những điều đó ư? Hay thần tiên mới có thể làm được như thế? Chị dũng cảm quá, chị cao thượng và hy sinh nhiều quá. Tôi muốn an ủi, muốn làm điều gì đó cho chị, nhưng làm gì đây, tôi có thể làm được gì ngoài việc ngăn cho những giọt nước mắt không rơi, nhưng tôi không thể, tôi oà khóc và chẳng hiểu vì sao. Tôi ôm chị như thấy tình yêu bố trỗi dậy mạnh mẽ, tôi nhớ bố... Hai thứ tình yêu gặp nhau, chia sẻ cho nhau, tôi ôm chị thật chặt để cho chị sẽ không tan biến, để chị mãi mãi là nàng tiên đẹp nhất của biển mẹ, nhưng đôi tay tôi nhỏ bé quá, ý nghĩ của tôi còn non nớt quá và cũng chưa đủ hiểu thế nào là sự ra đi. Chị ôm tôi, thật ấm áp. 
Em khóc hả! Xấu quá đi! Đừng như thế! 
Hai chị em mình cùng cười thật to nhé, bố em sẽ nghe thấy, và hoàng tử cũng sẽ thấy, hãy chuyển những tình yêu và nỗi nhớ của mình vào gió biển, bạn gió sẽ bay thật nhanh, sẽ để cho bố và hoàng tử cảm nhận được, phải không em? 
Tôi không nhớ rõ mình đã cười to đến mức nào, đến nỗi tất cả nhoà đi, nhạt mờ... Tôi mở mắt tỉnh dậy, biển vẫn trong xanh, gió và nắng ấm áp vẫn ôm ấp vuốt ve tôi mơn man da thịt. Và tôi lại cười. Chị vung tay và làm hiện ra trước mắt tôi hình ảnh bố đang cười thuyền vượt gió, bố vẫn thế, không khác đi và tóc bố bạc hơn. Chị nói rằng sẽ gặp được bố và gửi lại bố hình ảnh của tôi. Đó cũng là hình ảnh cuối cùng tôi đã nhìn thấy và cảm nhận được, tất cả rồi nhạt nhoà. Tôi không cảm thấy nỗi chờ đợi vô vọng của mình nữa mà thay vào đó tôi càng cảm thấy có một niềm tin, chị đã dạy cho tôi lòng dũng cảm. Sự hy sinh của chị to lớn quá, nó choáng ngợp cả tâm trí tôi một sự khâm phục lạ kỳ, tôi sẽ cố gắng, sẽ làm được những gì mình mong muốn, "Chỉ cần đợi phải không chị". Tôi muốn nói như thế để chị hiểu là tôi không yếu đuối, chị có thể nghe được không nhỉ. Gió ơi gió, hãy mang đi thật xa, hãy đem đến bên chị những gì tôi muốn nói, và động viên chị hãy cố gắng lên. 
       Nụ cười của chị vẫn còn đó, vẫn lấp lánh trong dòng suy nghĩ của tôi. Nhìn lên bầu trời trong xanh, tôi thấy chị là một thiên thần, linh hồn của chị bất diệt, tình yêu của chị cảm thấu đất trời. Chị sẽ sống mãi phải không chị. Cảm ơn chị, tình yêu và lòng dũng cảm chị đã dạy cho em phải không ạ. 

Bài viết gợi ý: