BÀI LÀM

      Tùng! Tùng! Tùng! Các bạn có nghe thấy không? Đó là tiếng của tôi đấy. Tôi được mọi người đại trên một cái giá chắc chắn trước cửa văn phòng của nhà trường, trông mới oai vệ làm sao! 
      Tôi vốn là một hình trụ tròn khum khum như hình cái chum đựng nước. Cái bụng phình to như một vận động viên cử tạ. Thân hình được ghép bằng những thanh gỗ dẹt nhờ hai đại mây bện chặt ở vòng ngoài. Bộ áo khoác thường ngày của tôi màu đỏ sẫm được may từ hồi tôi mới ra đời và luôn được các anh chị học trò lau chùi thường ngày nên lúc nào cũng cảm thấy mới. Ở phía hai đầu là hai tấm da trâu được đính vào thân trống bằng vô vàn những chiếc định làm bằng tre cật, người ta gọi là mặt trống. Tôi có đến hai cái mặt. Chính giữa cái mặt nhẵn thín ấy là cái miệng tròn vành vạnh được người ta tạo ra cho tôi. Hỗ vỗ vào cái miệng ấy là tôi la hét om sòm như một kẻ ba hoa lắm chuyện. Mỗi lần các anh chị lau chùi cho tôi được sạch sẽ, ngắm nhìn tôi nằm trên giá đều trầm trồ khen ngợi: “Đẹp trai quá chừng!”, tôi nghe mà mát cả bụng dạ. Tôi iúp các bạn biết giờ vào học, giờ giải lao, giờ tan trường v.v... Tiếng của tôi lăn tròn theo từng gót son của các bạn, nhắc nhở các bạn vui chơi, học tập đúng giờ. 
      Tiếng tôi làm reo vui với gió, với tiếng chim ca. Nó có thể tạo nên không khí trang nghiêm hay náo nức vui tươi, cũng có lúc gợi lại cho các bạn muốn vàn kỉ niệm đẹp đẽ của tuổi học trò. Vâng! Tôi là chiếc trống trường. 

Bài viết gợi ý: