Trận mưa đêm qua thật kinh khủng. Nó càn quét mọi vật, khiến cho những bác xà cừ rũ rượi ko còn chút sức sống, những bức tường mới quét sơn bị nhòe màu hết,....Và chúng tôi cx là những đồ vật bị bỏ lại, cô đơn giữa sân trường lạnh lẽo. Tôi đưa mắt nhìn quanh: ko còn j nữa chỉ thấy anh bàn nằm cạnh. Cố gượng dậy tôi gọi anh ấy . Anh bàn có chút thiệt hại hơn tôi là bị xước gãy nhiều chỗ có vẻ rất đau. Hai chúng tôi ngồi tâm sự vs nhau. Anh bàn than thở : " Thật xui xẻo, chưa kịp tạm biệt các cô cậu học trò thì đã bị trận mưa đó quăng đi rồi. " Tôi an ủi và cx thương xót cho anh. Vậy là từ giờ chỉ còn hai ta bơ vơ nơi này.