Vanmau.org gửi đến các bạn độc giả những bài dự thi viết về mái trường thân yêu của các bạn học sinh trường THPT Minh Phú – Hà Nội

“Ngày ngày cắp sách đến trường Cơm cha áo mẹ tình thương cô thầy”

Lời thơ như vang vọng mãi trong tâm hồn mỗi con người. Khi sinh ra, cha mẹ cho ta hình hài, dáng đứng, cho ta dòng sữa mát lành và nuôi ta lớn khôn. Rồi cuộc đời lại bước sang một hướng đi mới khi ta cắp sách đến trường, cho ta gặp những người cha, người mẹ thứ hai, khi đó, dòng sữa ngọt chính là nguồn tri thức và lời cha dạy, là lời thúc giục, vẫy gọi ở ngoài kia khơi xa của cuộc đời.

Nếu ai đó hỏi tôi; “kỷ niệm làm bạn nhớ nhất trong quãng thời học sinh của mình là gì?”, tôi sẽ mỉm cười thật tươi mà trả lời:  “đó là thầy cô, bạn bè dưới mái trường THPT Minh Phú!”. Nặng lòng lắm- Minh Phú thân yêu của tôi!

Minh Phú trong tôi…

Là một ngày mùa thu tháng 9 năm 2011- cái ngày đầu tiên tôi thấy mình nhỏ bé khi đứng trước ngôi trường mà đối với tôi, nó thật “hùng vĩ”. Đó là ngày cầm phiếu báo điểm trên tay, rồi hồ sơ, giấy tờ đi nhập trường. Ngày đó chúng tôi không được bố mẹ đưa đi như các em bây giờ, cả lũ dậy từ sớm rồi lóc cóc đạp xe hơn 6km, nhưng cả đoạn đường đi không ngớt những tiếng cười của sự mong chờ và háo hức.

Thật khó để diễn tả cảm giác của mình lần đầu tiên đặt chân vào cánh cổng trường Minh Phú! “Chà, to thật đấy!”. Cái không gian rộng lớn thật dễ khiến một đứa bé 15 tuổi như tôi bị choáng ngợp và lọt thỏm, cảm thấy mình nhỏ bé, chơi vơi… bao nhiêu xúc cảm len lỏi vào tâm trí, mông lung và khó gọi tên.

Minh Phú trong tôi…

Là cảm giác xa lạ với một môi trường mới, thầy cô và bạn bè mới. Quen rồi những ngày tháng học dưới mái trường cấp 2- ngôi trường bé nhỏ khuất sau những hàng cây rợp bóng, ở nơi ấy, được thầy cô bao bọc, được nô đùa bên đám bạn với biết bao trò chơi tinh nghịch của thời trẻ thơ. Rồi bỗng phải xa nơi thân thuộc ấy để làm quen với ngôi trường này. Khỏi phải nói tôi hụt hẫng và chơi vơi như thế nào khi đứng giữa biển người cùng chang lứa nhưng chưa hề tiếp xúc và quen biết nhau. Lúc ấy chỉ ước có mẹ ở bên để khóc cho thỏa cái tủi thân đang chất chứa ở trong lòng.

Cảm giác sợ hãi càng được dâng lên khi biết mình được vào lớp chọn. tôi bắt đầu hoang mang và tự đặt ra cho mình bao nhiêu câu hỏi: “mình có theo được không? Chắc lớp chọn toàn là những bạn xuất sắc, hay là mình xin chuyển lớp…?”. Bao nhiêu câu hỏi không lời giải đáp là bấy nhiêu nỗi lo lắng bủa vây tâm trí tôi. Nhưng rồi được bố mẹ và gia đình động viên, tôi không còn sợ nữa. Chuẩn bị sách vở và tự hứa với lòng mình cần phải nỗ lực không ngừng trong môi trường học tập mới, đặc biệt là trên cương vị của một học sinh lớp A!

Minh Phú trong tôi…

Là ngày đầu tiên bước vào lớp. Chọn cho mình một vị trí ngồi ở cạnh cửa sổ, im thin thít nhưng tôi không quên đưa mắt xung quanh nhìn lén mọi người. Những cái chào hỏi, làm quen đầy mới mẻ của những người xa lạ từ khắp nơi đổ về, gượng gạo và ngây thơ, tinh khôi và hồn nhiên quá…

Là lần đầu tiên tôi được trông thấy thầy hiệu trưởng- người thầy với nét mặt hiền từ và phúc hậu. Trong suy nghĩ của tôi thì thầy hiệu trưởng sẽ luôn mang dáng vẻ uy nghi, nghiêm túc- những tố chất của một người lãnh đạo. Nhưng không, thầy hiệu trưởng của tôi là một người thân thiện với học sinh, tâm lý và rất hay cười. Nhớ những giờ giải lao hay những buổi chiều sau giờ học, mọi người không còn lạ lẫm với hình ảnh thầy ra sân đánh bóng chuyền với học sinh, lúc đó mọi người dường như quên đi thầy với cương vị là một người hiệu trưởng. Tôi nhớ những buổi sinh hoạt, cả lớp được thầy lên thăm và động viên cố gắng học tập: “ lớp chúng ta là lớp đầu tàu, các em phải học hành chăm chỉ để không phụ lòng thầy cô, xứng đáng là lớp gương mẫu để các bạn noi theo và học hỏi!”. Cảm động hơn là những lần được thầy sẻ chia áp lực học tập, bằng kinh nghiệm và cả tấm lòng, thầy truyền đạt cho chúng tôi những lời khuyên bổ ích. Có lẽ với những thầy cô khác, tình yêu thương được đặt phía sau sự nghiêm khắc, nhưng với thầy, tình yêu thương được ẩn chứa qua những lời nhẹ nhàng như thế…

Minh Phú trong tôi…

Là người hiệu phó lạc quan và là tấm gương đạo đức cho mọi người học tập- Cô Lực. Trong tiềm thức của tôi, cô Lực là một người điềm tĩnh, vốn sống rồi rào và dường như không có khó khăn nào cô không thể vượt qua. Cách mà cô cưng nựng học trò thật dễ khiến chúng tôi- đám quỷ nhỏ bị mủi lòng và thu phục. Có lẽ ấn tượng nhất của tôi về cô, chính là một buổi thứ hai đầu tuần cả trường dự lễ chào cờ dưới sân. Khi bài hát quốc ca vang lên, tất cả mọi người đứng nghiêm trang. Vừa lúc đó, cô bước ra khỏi phòng hội đồng. Nghe thấy bài quốc ca đang phát, cô bỗng dừng lại, nghiêm nghị, mắt hướng về phía lá cờ đầy tự hào cho đến khi bài hát dừng hẳn. Kể từ giây phút đó, cô Lực trở thành thần tượng trong lòng tôi. Từ cách nói chuyện, dáng đi đến tác phong làm việc của cô thật đáng để mọi người nể phục, ngưỡng mộ.

Là thầy Toản dạy lý- người cha luôn chiều chuộng những đứa con của A-k6. Hiếm có một người thầy lại thấu hiểu tâm lý học trò như thế. Nhớ những ngày học đến tiết 5 vất vả, nhìn lũ học trò uể oải, thầy thương lắm, nên lần nào đến tiết của thầy, cả lớp cũng nghiễm nhiên được thầy thưởng cho 5 phút nghỉ ngơi. Những buổi học chiều được ngồi tỉ tê nghe thầy hát và kể chuyện, cả lớp càng hứng thú và học tập hiệu  quả hơn, học mà chơi, chơi mà học say sưa lắm.

Là Cô Thanh dạy văn dí dỏm, lúc nào cũng bị cả lớp mặc cả và bắt nạt, để đến khi bực mình cô bảo: “này cái lớp A-k6 nhé, tức nước thì vỡ bờ nhé, các ngươi mà làm ta bực mình là ta cho giờ trung bình đấy không đùa đâu!”. Nhưng kỳ thực là sau lời đe dọa ấy của cô, cả lớp chỉ nhìn nhau cười khúc khích vì biết chắc cuối giờ sổ ghi đầu bài vẫn là 10 điểm, giờ tốt với lời nhận xét: lớp học sôi nổi! hyhy. Dạy được một năm thì cô bảo cô dỗi không thèm dạy cái lớp quỷ sứ này nữa, tiếc cô lắm nhưng vẫn phải ngậm ngùi chấp nhận  số phận. Cô giáo tiếp quản môn văn tiếp theo là cô  Đỗ Thanh Hương- người giáo viên “yêu cho roi cho vọt’. Thật vậy, phong cách nghiêm túc của cô làm những buổi đầu cả lớp thấy sợ lắm. Đối với cô, học và chơi luôn rõ ràng, nên trong tiết học, cả lớp ngồi im như thóc. Ngày mai có tiết văn thì hôm trước cả lũ sẽ nhắn tin hỏi nhau: “ cậu thuộc Tây Tiến chưa, thế bài Việt Bắc cậu thuộc đến đâu rồi?”. Và y như rằng sáng hôm sau, đứa nào đứa nấy mặt phờ phạc, mắt như gấu trúc vì hôm qua thức để học thuộc thơ… Nhưng với em thì khác, lúc nào cũng mong cả tuần có 5, 6 tiết văn. Ai bảo em là học sinh cưng của cô, cô nhỉ? Những bài giảng của cô em vẫn còn nhớ lắm. Bây giờ ra trường rồi, ngồi trên giảng đường đại học, thi thoảng em vẫn mường tượng hình ảnh cô đứng trên bục giảng bài “Chiếc thuyền ngoài xa” với bao nhiêu nhiệt huyết và tình yêu nghề. Những lời cô dạy và những đạo lý để trở thành người có ích cho xã hội này. Nhớ cô lắm cô ơi…!

Minh Phú trong tôi…

Là cô Như Anh dạy hóa nhí nhảnh, đáng yêu. Buổi học nào cũng căng hết não vì câu nói quen thuộc: ‘làm đi, nhanh lên, tôi cho 3 phút xong tôi gọi lên bảng!”. Trời ơi, toàn là đề thi đại học, đề thi tú tài từ năm nảo năm nào, cô bảo: “làm cho quen đi, tthi đại học là phải tốc độ, một câu cũng chênh lệch nhau rồi!”. Thế là cả lớp lại hì hục: “không làm được không sao chứ cô?”… “cái gì, không làm được tôi cho một điểm!”. Ôi sổ điểm của cô toàn 0 với 1 thật, đúng là cô không đùa. Rồi đứa nào cũng lo gỡ điểm. Cuối kỳ tổng kết cô lại thương tình bỏ cho mấy điểm 1 đi kẻo chật sổ. Nhớ hình ảnh cô mũm mĩm đứng trên bục rồi thi thoảng lại nguýt mấy đứa nói chuyện riêng trong giờ nhìn đến là đáng yêu! Vì thế mà tiết Hóa của cô, hình ảnh bốn góc lớp có bốn anh đứng chép bài không còn gì là lạ…

Là cô Hằng Baby dạy anh, lúc nào cũng mắng chúng tôi không thèm học, lười. Tiết anh bao giờ cũng là tiết cả lớp được “mở mang tầm hiểu biết” khi nghe cô kể chuyện khoa học, về những hiểu biết của cô trong cuộc sống. Thành thật mà nói, nếu có một điều ước, không chỉ riêng tôi mà cả tập thể A-k6, chỉ ước rằng được ngồi nghe cô mắng thêm một lần nữa cho thỏa, vì cô  mắng…ngọt như mía lùi, hý. Là cô Thúy sinh đi dạy không bao giờ cần giáo án, người bé hạt tiêu nhưng đầy uy lực. Là cô Khuyên sử đến từ vùng đất Quảng Bình xa xôi với giọng nói đầy truyền cảm, cô nói là cô yêu học sinh miền Bắc, cô yêu nghề và yêu cả chúng tôi nữa. Là cô Yến địa đanh đá cá cày nhưng hết mực quan tâm học sinh. Nét gần gũi nơi cô có lẽ là cách xưng hô cô- chúng mày với học trò. Bởi vậy mà mỗi lần đến tiết địa, đứa nào cũng cố tỏ ra nũng nịu để được cô thương. Nhưng không vì thế mà cô thiếu đi nét nghiêm túc với công việc. Những câu nói của cô dường như chưa bao giờ phai nhạt trong tôi: “học địa mà không có êke với thước kẻ thì đi học để làm gì? Đi xuống căng-tin mua ngay 10 cái thước lên cho tôi mau lên!”. Hy, cô là vậy đấy, không cần học sinh quý, chỉ cần chúng học tốt lên. Ấy vậy mà qua bao nhiêu khóa học, không có đứa nào là không nhớ cô cả. Cái nét đanh đá của cô đúng là của vùng đất Quảng Ninh không lẫn đi đâu được!…Là cô Hạnh giáo dục xì-tin và vui tính, cô  Quàng hạnh với tính cách sớm nắng chiều mưa: khi thì quá nhẹ nhàng, tâm tình thủ thỉ, khi lại hồn nhiên, lúc nào cũng muốn quay lại thời sinh viên tinh nghịch. Là thầy Thắng thể dục vui tính, lần nào cả lớp cũng thở hổn hển sau khi bị chạy mấy vòng quanh sân, thầy Giang quốc phòng lúc nào cũng lăn, lê, bò, toài đến mệt. Chỉ khổ cho các bạn nữ sợ quần áo bẩn nhưng vẫn phải nai lưng xuống sân cỏ vì những bài tập của thầy. Mỗi lần trốn tập là y như rằng bị Tên lớp trưởng hung ác Dương Kiên cầm que quất không thương tiếc. Thiết nghĩ bất công ở đấy chứ đâu…! Hy

Là thầy Tùng-người thầy không trực tiếp giảng dạy lớp tôi nhưng ấn tượng và ký ức của tôi về thầy rất lớn. Cái buổi hôm ấy, buổi thầy vào lớp dạy thay bài “Nhàn”-Nguyễn Bỉnh Khiêm, tôi nhận thấy tâm thế sống thanh cao và giản dị của thầy. Với tôi, có lẽ cuộc sống đối với thầy luôn là một dấu chấm hỏi lớn cần được giải đáp, và thầy không bao giờ ngần ngại trên con đường tìm ra câu trả lời. Tôi quý thầy- người cha béo ú hay cưng chiều và tạo động lực cho đứa con gái là tôi. Bây giờ, mỗi lần nhớ về thầy, tôi đều mỉm cười và cẩn thận dành cho thầy một vị trí trong tim tôi-một vị trí đặc biệt.

Minh Phú trong tôi…

Là người giáo viên chủ nhiệm, người mẹ, người chị Nguyễn Thị Thu Hiền. Vẻ mặt nghiêm túc, trầm ngâm của cô ngày đầu tiên bước vào lớp vẫn rõ nét trong tâm trí tôi đến tận bây giờ. Không giống những giáo viên khác, cô đặc biệt nghiêm túc trong công việc. Bởi vậy mà mỗi tiết toán của cô, đối với tôi, thời gian như ngừng trôi vậy. Những đêm thức đến 2, 3 giờ sáng để làm bài tập toán, nhớ lại tôi vẫn không hiểu vì sao ngày ấy tôi làm được. Những điểm 3,4 môn toán làm tôi thấy nản lòng và muốn bỏ cuộc. Nhưng cô chính là người không để tôi tụt lại, cô vẫn kiên trì giảng và chỉ cho tôi. Những buổi trưa ở lại trường, cô không cần nghỉ trưa, cô dành thời gian đó để giải đáp những thắc mắc và lỗ hổng kiến thức của tôi. Nhớ những khi cả lớp không học bài cũ, không làm bài tập về nhà là cô buồn, cô giận, rồi cô khóc. Thấy mình có lỗi và lại thấy thương cô. Có lẽ đám học trò hư này làm cô phiền lòng nhiều lắm. Cô không quát mắng, cô chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng: “học là học cho các em, không phải cho cô, nên các em liệu mà học cho tử tế!”. Cô của chúng tôi hay khóc, dễ xúc động. Nhớ lần cả lớp tổ chức sinh nhật cho cô, bước vào lớp cô đã rưng rưng muốn khóc vì cảm động. Khóc đấy, rồi cô lại cười giống như trẻ con vậy. Suốt ba năm học, đã bao nhiêu lần cô phải lo lắng, phải tức giận và mệt mỏi vì những việc chúng tôi làm còn chưa ngoan. Chỉ ước rằng có thể ngược dòng thời gian, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng nhiều hơn để cô không phiền lòng…!

Minh Phú trong tôi…

Chính là khoảng thời gian được sống bên bạn bè- những người đã luôn ở bên, chia sẻ và sát cánh cùng tôi trong suốt những năm tháng đẹp đẽ của tuổi học trò. Nhớ những lần cả lớp đi lao động giữa thời tiết nắng cháy của mùa hè, làm thì ít, phá thì nhiều. Cả lũ bấu víu vào xe rác rồi đẩy khắp sân trướng, cảm giác phiêu gần chết! Rồi những lần mấy đứa trên đường đến trường không quên ăn trộm đầy một nón xoài với mít xanh mang đến lớp, chạy xuống xin cô giáo 4k mua hẳn gói muối bột canh Hải Châu về chấm cho sang, ăn xong cả lũ tất tả xuống bồn cây xoa đất cho đỡ nhựa. Chưa bao giờ cái món mít xanh lại ngon đến thế, cả lũ lao vào nhau với tinh thần quyết tử để tranh giành thứ đồ ăn chát xít, xong rồi ăn lấy ăn để kẻo trộm cắp ở khắp nơi… Nhớ những ngày mưa, cả lũ Thanh Trí khoảng 16 đứa không mũ không ô, dầm mưa suốt đoạn đường rồi lại kháo nhau ‘lãng mạn quá!”. Nhưng dù người có bị ướt như chuột lột vẫn quyết tâm bảo vệ chân kinh. Cặp sách của cả lũ sẽ chất đầy lồng xe của chị Phương Đốp( vì chị ý có áo mưa). Thế rồi đang đi được nửa đường lại có tiếng đùng đoàng vì xe của Thủy điên bị nổ lốp, và thằng Dương Kiên sẽ hy sinh thân mình để một tay lái xe đèo con Thủy, một tay dắt xe của nó, nom đến tội. Hay là những buổi chiều mát ơi là mát, cả lũ lại nghĩ ra trò 16 đứa đạp xe hàng một nối đuôi nhau, cốt để cho người đi đường chú ý. Thi thoảng lại cười như pháo rang…ngây ngô và hồn nhiên quá!

Nhớ buổi cắm trại, dù không có cô giáo chủ nhiệm nhưng cả lớp vẫn đoàn kết, bảo ban nhau. Nhớ vụ chặt chém thầy cô 100k một quả dưa hấu, dịch vụ xoa bóp miễn phí khi thầy cô đến mua hàng. Đến khi không còn ai mua thì cả lớp sẽ ùa ra giải quyết hàng ế, không mất đi đâu mà sợ, hyhy. Nhớ thằng Kiên Cang người siêu mỏng nhưng ăn rõ nhiều, trong giờ chém lung tung nên suốt ngày bị phạt, thằng Đự đĩ nhất vinh Bắc Bộ hay cái nhóm Tứ quỷ ranh ma, nhớ thằng Nghĩa mở mồm câu nào là cả lớp được phen cười vỡ bụng câu ý, nhớ con Tiên với thằng Khoa cho cả lớp nghe nhạc đám ma miễn phí…Nhớ lắm…

Nhưng qua rồi…

Bây giờ thì chúng tôi đã sắp ra trường, rồi mỗi đứa một cuộc sống, một lý tưởng và hoài bão khác nhau. Không còn những dịp được cùng nhau nô đùa cho tới bến, cả lớp rủ nhau đạp xe lên đền Gióng giữa trưa hè. Nhưng dù mọi thứ có thay đổi như thế nào, thì vẫn có một điều mà tôi chắc chắn…đó là tình yêu tôi dành cho thầy cô, cho bạn bè và cho ngôi trường Minh Phú!

Trong tôi, Minh Phú cứ đẹp đẽ như vậy đấy. Nhiều khi tôi tự hỏi: “nếu ngày xưa không chọn Minh Phú thì liệu bây giờ ký ức của tôi có đẹp như thế này không?”. Chỉ muốn nói lời cảm ơn  đến các thầy cô- những người truyền cho chúng tôi ngọn lửa đam mê để tiến xa hơn và biến ước mơ của mình trở thành hiện thực. Cảm ơn A-k6, nơi có những con người luôn  ủng hộ và dõi ttheo bước đường tôi đi. Cảm ơn Minh Phú- ngôi trường mang đến cho tôi bao kỉ niệm, để mỗi khi nhớ về, lòng tôi vẫn khắc khoải và xốn xang…!

“Khi ta ở chỉ là nơi đất ở

Khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn”

Có những thứ, khi chúng ta đang có, đang được “sống” cùng nó thì thấy thật bình thường, mọi thứ hiển nhiên phải- như- thế. Để rồi khi chia xa, mới thấy thiếu, thấy nhớ, thấy thương, một con tim rạo rực, cháy bỏng muốn trở về…

Tiếng trống trường vang lên! Vừa lạ, vừa quen. Và trước mắt tôi lúc này, cũng là những hình ảnh vừa quen, vừa lạ: là những bước chân vội vã từ khắp các dãy nhà, tiếng ghế xoẹt xoẹt, là bài hát Quốc ca đầy tự hào vang lên, là hàng trăm ánh mắt cùng một hướng…Chẳng phải là tôi đang được dự lễ chào cờ hay sao? Nhưng không phải dưới sân trường Minh Phú thân quen, mà là một ngôi trường khác, và tôi, cũng không còn là một cô học trò bé bỏng ngày nào nữa, mà là một giáo sinh thực tập!

Từ ngày học đại học, tôi thèm được nghe tiếng trống, thèm được dự một lễ chào cờ biết bao…Với một số học sinh, có lẽ giờ chào cờ sẽ là những giây phút “sống trong sợ hãi”, không biết tên của mình có được “tuyên dương” trước cờ không ? Không biết lớp mình thi đua có xếp cuối không? Vv…Nhưng với mỗi học sinh Minh Phú, giờ chào cờ luôn là một tiết học ngoại khóa đầy thú vị. Tất nhiên chúng tôi không “ngoan” tới mức chẳng mắc lỗi gì để không phải nhắc nhở cả. Thế nhưng phần nhắc lỗi ấy chẳng bao giờ quá 10 phút, và cũng thật nhẹ nhàng mà sâu sắc. Tôi nhớ, một giờ chào cờ năm lớp 10, tuần đó, trường có nhiều học sinh không mặc áo đồng phục, hoặc mặc một cách chống đối. Thầy hiệu trưởng đã hỏi chúng tôi “Các em có biết tại sao tất cả học sinh đến trường đều phải mặc áo đồng phục không?” “Bởi vì đó là sự công bằng. Khi tất cả các em mặc chiếc áo đồng phục, sẽ chẳng phân biệt ai  giàu-  ai nghèo, quần áo đẹp- quần áo xấu, tất cả đều mặc như nhau, nhà trường luôn công bằng với tất cả các em”. Thế đấy, luôn là những câu chuyện nhẹ nhàng, nhân văn như thế  ! Giờ chào cờ, chúng tôi sẽ có những tiết mục văn nghệ đặc sắc, sẽ có những buổi tư vấn hướng nghiệp đầy sinh động, dễ hiểu, những buổi tọa đàm hay sẽ được tham gia những trò chơi rèn kĩ năng đầy ý nghĩa. Có nhiều giờ chào cờ hấp dẫn tụi học sinh chúng tôi lắm, trống báo hết tiết mà vẫn ngồi ngoan lắng nghe, phải được thêm 1 tiết nữa mới thỏa lòng!

Tiếng trống trường vang lên…! Những tiếng reo, tiếng vỗ tay của học sinh khi cô giáo bước vào lớp! Nhìn chúng mỉm cười thật tươi và tôi lại nhớ đến cái ngày đầu tiên cô chủ nhiệm bước vào lớp.

Dáng cô gầy, mái tóc đen, dài, có một chút ngại ngùng ban đầu, nhưng nụ cười thật tươi thân thiện đã làm lũ trò chúng tôi vừa gặp đã mến cô lắm rồi! Nụ cười ấy đã theo chúng tôi suốt những ngày tháng cấp 3 và cả sau này nữa! Là nụ cười chúc mừng, nụ cười khích lệ và cả khi mắng chúng tôi nụ cười ấy vẫn hiện lên, như một cách xua tan bầu không khí căng thằng! Các thầy cô Minh Phú lúc nào cũng “gần” với chúng tôi như thế ! Cùng học, cùng chơi, cùng làm, là một người cha, người mẹ, người bạn luôn sẵn sàng lắng nghe, chia sẻ với chúng tôi!

Tiếng trống trường vang lên! Là giờ ra chơi. Dưới bóng cây xà cừ rợp bóng mát, tiếng nô đùa ríu rít của học sinh khắp sân trường!

Minh Phú của tôi ngày đó mới bước sang tuổi thứ 6, lấy đâu ra bóng cây đại thụ! Có chăng là bóng mát của dãy nhà hiệu bộ, nhà thể chất, và dãy nhà 4 tầng hiên ngang ôm lấy nhau thật chắc, chắn nắng, che mưa cho chúng tôi. Các lớp học đều ở dãy nhà 4 tầng, nên giờ ra chơi chúng tôi ít xuống nô dưới sân . Nhưng những tháng thi đua mà xem, sân lúc nào cũng rộn ràng chuẩn bị cho các hoạt động! Còn nhớ, để chuẩn bị cho đại lễ kĩ niệm 1000 năm Thăng Long- Hà Nội, chúng tôi phải tập bài đồng diễn “Hãy đến với con người Việt Nam tôi”. 1 tuần tập luyện! chẳng phân biệt con trai hay con gái, biết múa hay không, tất cả đều cầm bông, đều cố gắng sao cho đều nhất có thể. Hôm biểu diễn chính thức, chúng tôi đã cười lên sung sướng sau khi biểu diễn xong, tất cả đại biểu, thầy cô giáo yêu cầu biểu diễn lại một lần nữa, vì đều và đẹp quá! Mà thực lòng, sau khi xem lại video quay lại từ trên cao, chúng tôi cũng thật bất ngờ về sự đồng đều đó. Cứ tưởng chỉ là một khoảng trống rộng nhất trường, ấy vậy mà cũng thật nhiều kỉ niệm! Sân trường ấy là nơi đã  chứng kiến khoảnh khắc chúng tôi được chào đón trong vòng tay yêu thương của các thầy cô, của các anh chị khóa trên, và cũng là nơi chứng kiến lễ trưởng thành, giây phút chúng tôi ngậm ngùi chia tay thầy cô, mái trường!

Tiếng trống trường vang lên! Là những tiết học  vui vẻ có, hứng khởi có, mà căng thẳng cũng có. 13 môn học, là học sinh mà, chúng tôi, với khả năng của mỗi người, sẽ có những môn học thích và không thích học. Nhưng có một điều mỗi học sinh Minh Phú luôn nhận được đó là, ở bất kì tiết học nào, thầy cô cũng luôn cố gắng mang đến cho chúng tôi sự vui tươi, hứng khởi, hiệu quả nhất. Ấy vậy mà, đôi lúc vẫn có những ánh mắt buồn, thoáng lên sự thất vọng hiện lên trên khuôn mặt thầy cô. Là khi chúng tôi nói chuyện riêng, làm việc riêng, không chịu học bài, làm bài hay vi phạm nội quy. Nhưng dù mắc lỗi gì, thầy cô vẫn luôn thật kiên nhẫn với chúng tôi. Để rồi khi được cầm phấn đứng trên bục giảng, tôi mới cảm nhận và thấu hiểu được phần nào nỗi buồn đó! Chỉ thực sự khi nào chúng ta hóa thân vào những việc người khác đang làm, mới hiểu được nó thực sự như thế nào? Ngày ấy sao chúng tôi lại làm thầy cô những phút ưu tư, phiền muộn như thế chứ, thật là!

Tiếng trống trường vang lên! Giờ tan trường ! Ấy vậy mà khu vực sân khấu của trường vẫn nhộn nhịp người lên, người xuống! Là đội văn nghệ đang tích cực tập luyện cho một cuộc thi, chương trình kỉ niệm nào đấy. Cả cô và trò ai cũng mệt, mướt mồ hôi vậy mà chẳng ai bảo ai đều cùng cố gắng tập luyện để có các tiết mục đặc sắc nhất. Gì chứ, về hoạt động Đoàn, chúng tôi vẫn luôn cố gắng xứng đáng là “cánh chim đầu đàn” về phong trào Đoàn- Hội khối THPT của huyện. Có những chương trình được biểu diễn cho huyện đoàn, rồi năm 2011, trường là cụm trưởng cụm trường Mê Linh- Sóc Sơn, là “chủ nhà” của rất nhiều cuộc thi bổ ích: festival Tiếng Anh, Giai điệu tuổi hồng, Hội trại hè,…cơ hội để chúng tôi giao lưu, học hỏi với các trường cũng như giới thiệu nhiều hơn về ngôi trường còn rất trẻ của chúng tôi- Minh Phú. Đấy, chính nhờ những hoạt động “múa máy, hát hò” ấy đã giúp chúng tôi mạnh dạn, tự tin lên nhiều. Sau này học đại học, vẫn cảm thấy thật may mắn và biết ơn biết bao khi ngày ấy được làm một “cán bộ đoàn” của trường!

Tiếng trống trường vang lên! Nhưng ở nơi đầu sóng ngọn gió của Tổ quốc- Trường Sa thân yêu, tôi đã vui mừng biết bao khi gặp được một chiến sĩ đang làm nhiệm vụ trên đảo Song Tử Tây. Quê ngoại anh ở Sóc Sơn, và thế là tôi cứ mải miết kể cho anh nghe về nơi đây, để rồi khi nhắc đến ngôi trường cấp 3 của tôi- trường THPT Minh Phú. “Anh có biết không ạ?” Tôi thực sự chờ đợi một câu trả lời tốt từ anh. Bởi mỗi lần có ai đó hỏi tôi học trường cấp 3 nào, khi nghe đến trường THPT Minh Phú, mọi người đề lắc đầu không biết. Nhưng không sao cả, dù biết hay không, tôi vẫn luôn tự hào kể cho mọi người nghe về ngôi trường của tôi, để họ “biết”. “Có chứ. Tết năm ngoái về, em họ của anh cũng nói là học trường cấp 3 Minh Phú”. Tôi cười lên sung sướng! Được thể tôi cứ tiếp tục kể cho anh thêm về ngôi trường của tôi, mặc cho vị mặn chát của biển đang theo gió “tạt” vào mặt!

Những ngày tháng tươi đẹp của thời học sinh cứ thế trôi qua thật nhanh để giờ đây tất cả chỉ còn lại kỉ niệm! Nếu ngày ấy, nghe theo những lời khuyên, không thi vào trường THPT Minh Phú, không biết sẽ như thế nào nhỉ? Thật khó để tưởng tượng nhưng chỉ biết rằng quyết định của tôi ngày đó đã đúng. Người ta cứ nhìn vào trường tôi, mới thành lập, điểm đầu vào không cao, và thế là mặc nhiên xếp trường  vào top kém, “trường dân tộc”. Nhưng với sự cố gắng của các thế hệ học sinh, và những trái tim nhiệt huyết, nỗ lực xây dựng không ngừng nghỉ của các thầy cô giáo, với những gì đã làm được trong suốt gần 10 năm qua, chúng tôi vẫn luôn mỉm cười thật tươi, tự hào và dõng dạc nói “Tôi là một học sinh trường cấp 3 Minh Phú”.

Năm 2016 đến, hẳn là các thế hệ học sinh THPT Minh Phú đang rạo rực đếm ngược để đón chờ một ngày, cái ngày mà Minh Phú sẽ tròn 10 năm tuổi, 10 năm phát triển, 10 năm không ngừng phấn đấu, 10 năm miệt mài cần mẫn cùng những thế hệ học sinh, Minh Phú của tôi không hề cằn cỗi khô khan, cũng chẳng hề lạnh lùng xa cách. THPT Minh Phú đang phới phới đầy sức sống, thật mãnh liệt và tươi trẻ, vững bước cùng những lớp học sinh tiến về phía trước. Vui mừng làm sao khi được hòa mình trong niềm vui phơi phới ấy. Tự hào làm sao khi được trở thành một phần, dù thật nhỏ thôi của mái nhà thân yêu này!

Rời xa mái trường cấp 3, mỗi người một ngả, mỗi người một phương trời,  lại là những lối đi riêng, cái gì cũng riêng…! Áy náy nhất là từ ngày ra trường, vì đặc thù ngành học mà chưa ngày 20-11 nào tôi về thăm lại trường, trực tiếp gửi lời tri ân tới những người đã chắp cánh ước mơ cho mình.  Nhưng tôi biết rằng các thầy cô vẫn luôn ở đây, luôn để lại hình ảnh của chúng tôi ở một góc nhỏ trong trái tim, vẫn dõi theo và  mỉm cười khi chúng tôi thành công … Có lẽ bao nhiêu lời cảm ơn cũng không đủ, chỉ biết rằng, cô trò nhỏ ngày nào, bằng tất cả những yêu thương đã nhận được từ mái nhà thân yêu này, đang cô gắng học tập thầy cô, đem tất cả yêu thương của mình gửi gắm qua từng con chữ tới học sinh!

Tiếng trống trường vang lên! Một tiết học mới bắt đầu! Và tôi lại tiếp tục cố gắng trên con đường đến với nghề “không trồng cây trên đất mà lại nở cho đời những đóa hoa thơm”.

Ngay lúc này đây, niềm vui sướng của ngày hôm ấy vẫn rạo rực trong con. Giây phút thành công mà cha con ta đáng tự hào nhất khi bước lên khán đài nhận phần thưởng và cả cái thời khắc bố dang rộng đôi tay ôm con vào lòng và nói :” Yêu con gái nhất”.Đó không chỉ là kỉ niệm, là thành công bước đầu mà con xin cảm ơn cuộc đời vì đã ban tặng cho con những giờ phút thiêng liêng ấy để khi nhớ về năm học sinh mơ mộng, con lại mỉm cười sung sướng và hãnh diện bởi mình từng là học sinh trường THPT Minh Phú thân thương !

Con gái yêu bố lắm ! Cha con ta đạt được thành tích như ngày hôm nay đó là nhờ sự vất vả, đôi lúc còn mệt mỏi, sự kiên trì trải qua 15 ngày khổ luyện .Nhớ buổi đầu ôn luyện với bố, con hoang mang lắm bố ạ.Nhưng bố nói với con :”Thời gian rất gấp rút, chỉ còn 15 ngày, cha con mình hãy làm việc với nhau thật nghiêm túc. Bố không đòi hỏi gì nhiều ở con, con đừng căng thẳng, điều đầu tiên cần có, đó là con phải trải lòng mình thật thoải mái, hãy cảm nhận văn học bằng chính cái tâm và suy nghĩ của mình, không được gò bó mà cũng không được áp đặt. Có như vậy, bài thi của con mới thực sự tốt được”.Câu nói ấy con vẫn nhớ như in đến tận bây giờ. Nó không chỉ là kinh nghiệm, bài học đầu tiên bố dạy cho con mà nó còn là động lực thôi thúc con vất vả ôn luyện 15 ngày. Những buổi trưa ở trường, tranh thủ giờ nghỉ trưa, cơm chưa kịp xuôi, con thấy bố tất tưởi xách chiếc máy tính qua lớp con rồi hai cha con ngồi học tới khi bắt đầu tiết 1 của buổi chiều.Bố bận họp chi bộ nhưng thi thoảng lại ghé qua lớp học – nơi con ngồi viết bài rồi giảng bài cho con.Những buổi tối, bố con mình lại cùng nhau làm việc tại chính văn phòng làm việc của bố tới tận khuya mới xong.Ngày nghỉ chủ nhật, mọi người tự tạo cho mình một không gian riêng để thoải mái tư tưởng hay đi tìm cho bản thân những thú vui để xả stress nhưng con với bố lại không.Sáng sớm bố ngóng con đạp xe từ nhà qua, hai bố con học ôn tới trưa, chỉ nghỉ một thời gian ngắn ăn trưa rồi lại ôn luyện tới chiều.Bố cũng yêu con phải không bố? Con cảm nhận được điều đó khi bố gọi điện lo lắng vì thấy con chưa đạp xe tới nơi. Con cảm nhận được điều đó từ những tách cà phê và ly trà bố tự tay pha cho con.Bố tự tay đi chợ nấu cơm trưa trong khi con ngồi viết bài trong phòng.Được ăn món “đậu phụ chấm mắm tôm” do bố chế biến, được ngồi quây quần với gia đình bố bên bữa cơm, con cảm động chỉ muốn khóc thôi.Con hạnh phúc biết nhường nào! Nhưng những ngày sau đó con có phần hơi áp lực, con sợ bản thân khi đi thi không đạt được những gì mong muốn, con sợ làm bố buồn.Hôm trước ngày đi thi, con gặp chuyện buồn về gia đình, bố gọi điện hỏi han mà con khóc nấc lên, chẳng nói được câu gì.Nghĩ lại mà thấy thương bố quá.Bố lại thức đến khuya tâm sự với con.Mọi rào cản từ xung quanh là vô hình, từ bao giờ tình cảm yêu thương con dành cho bố lại nhiều đến vậy.Con không ngần ngại mà khoe với người ta rằng: “ Con là con bố Tùng ”.Con cũng chẳng ngần ngại khi cất tiếng gọi “bố” thật to trước mọi người.Bố còn nhớ buổi sáng hôm con đi thi, thấy mẹ Hằng – cô giáo chủ nhiệm của con bảo bố bận việc gia đình nên đi xe máy theo sau, con hơi thất vọng.Bố đã hứa chở con đi thi ngoài Hà Nội bởi con bị say xe oto, vậy mà bố không giữ lời.Bố chỉ kịp gọi điện thoại chúc con trước khi con bước vào phòng thi.Rồi trải qua 180 phút ngồi làm bài thi, con đã đem những gì bố truyền đạt cho con để vận dụng một cách linh hoạt nhất nhưng tới khi ra khỏi phòng con biết mình làm chưa tốt.Nhìn thấy bố tất tưởi từ xa, con vừa mừng vừa tủi.Ngay cả tới khi ngồi ăn cơm trưa cùng các bạn, bố vẫn an ủi con rằng: “Cha con ta đã cố gắng hết sức rồi, vui lên con, không việc gì phải suy nghĩ, phải hối hận cả ”.Bố ân cần gắp đồ ăn cho con.Con muốn khóc quá, Bố buồn vì con phải không bố? Bố mệt mỏi đi xe máy lúc 2-3 giờ sáng từ Hà Nội về để buổi sớm đón con đi thi nhưng không kịp, rồi bố lại chạy xe theo sau oto chở con và các bạn đi thi, tới trưa mới gặp bố mà con thấy rõ nét mặt bố thể hiện sự mệt mỏi.Vậy mà lúc về, bố vẫn phải quay đầu xe về nhà bà nội chứ đâu được về cùng con.Không đơn giản chỉ là tình cảm thầy trò nữa bố nhỉ? Bố là người bố thứ hai của rồi còn đâu! Con yêu những gì bố truyền đạt cho con, con yêu tính cách và tác phong làm việc của bố.Con yêu bố! Để đến ngày hôm nay, hạnh phúc lắm khi con được công nhận là học sinh giỏi thành phố và bố được khen thưởng là giáo viên…( Con không nhớ rõ bố ơi ).Tự hào lắm bố ạ.Ngay đến bây giờ bố vẫn hay bảo: “Kinh nghiệm làm việc của bố chẳng có gì sâu xa cả, chỉ có 3 điều: Thứ nhất là đọc nhiều, thứ hai là viết nhiều và thứ ba là phải tận tâm với công việc, phải thả hồn theo sự đam mê, phải thực sự sống trong đam mê của mình như vậy ắt sẽ thành công”.Từng câu nói, lời dạy của bố con gái sẽ mãi khắc ghi.Bố vừa là thầy, bố vừa là cha dìu dắt con lên người.

Con muốn hét lên thật to rằng con là con gái bố.Con cũng muốn hét thật to rằng con là thành viêc của gia đình Ak8 yêu thương, là học sinh của trường THPT Minh Phú kính yêu ! Lớp con có lũ quỷ gồm 40 đứa đáng yêu này, có mẹ Hằng, mẹ Hương này và cả các thầy cô khác đã dìu dắt chúng con nữa bố ạ.Lũ quỷ đó nghịch lắm bố.Giờ học hay giờ ra chơi chúng nó đều để lại cho con rất nhiều kỉ niệm của thời học sinh mà chắc cả cuộc đời này quên sao được.Nhưng buổi nắng nóng, cả lớp đi lao động, những lần thi thố hát hò diễn văn nghệ.Những lúc bị phạt chúng nó bênh nhau giỏi lắm bố ạ.Học sinh thì nhiều chân lí mà toàn mang định nghĩa và tính chất từ trên trời rơi xuống để biện hộ và thanh minh.Con yêu lũ quỷ chúng nó và mẹ Hương, mẹ Hằng.Con in sâu vào tâm trí những hình ảnh về lớp để sau này nhắc lại, con sẽ mãi mỉm cười hạnh phúc mà tự hào.

Năm nay là cuối cấp rồi, cũng bắt đầu bước vào kì thi kết thúc học kì I, con sắp phải xa mái trường phải không bố? Thời gian sao mà trôi nhanh quá, lại sắp phải kết thúc những ngày tháng học sinh, chẳng được khoác lên mình bộ đống phục mang nhãn mác hai chữ Minh Phú nữa.Trường mình mới thành lập 10 năm thôi, tuổi đời còn rất non trẻ nhưng những gì mà trường cố gắng đạt được từ khi thành lập thật đáng tự hào.Biết bao nhiêu bằng khen, bao nhiêu thành tích đáng nhớ, thầy và trò trường THPT Minh Phú đang cố gắng hơn nữa để đưa trường tiến xa hơn, đạt được nhiều thành công hơn trong tương lai phía trước.Đã bao mùa đi qua, đã bao lớp thế hệ học sinh của trường đạt được nhiều thành công trong cuộc sống.Noi gương các anh chị đi trước, chúng con hôm nay tự hứa với mình rằng, phải nỗ lực hơn nữa, chăm ngoan rèn luyện cả về học tập và đạo đức để thầy cô và cha mẹ vui lòng.

Cũng đã nhiều lần vinh dự con được đứng trên khán đài để đọc bài diễn văn nêu cảm nghĩ của một học sinh về trường.Nhưng đó là thay mặt cho toàn thể học sinh của trường bố ạ.Những bài diễn văn ấy còn mang tính chung chung lắm.Ngày hôm nay đây, con đã thật sự nói lên tình cảm và suy nghĩ của mình về bố, về lớp, về trường.Con mong rằng tất cả mọi điều tốt đẹp sẽ đến với thầy cô và trò trường THPT Minh Phú cha con ta sẽ cùng cố gắng hơn nữa bố nhé!Bố cũng đừng quên con bố nhé!Bởi bố, Ak8 và trường THPT Minh Phú là gia đình của con.

Bài viết gợi ý: