TẢ NHỮNG HÀNG ME

       “... Me vốn đẹp với thân cây đều đặn, không cao lỏng không như dầu, không lùn tịt như sanh, đẹp với vỏ cây cằn cỗi gợi nhớ những cội tùng già bên chùa cổ, bên một sườn non với rêu xanh mơn mởn bám trên vỏ sậm đen, đẹp như non bộ dày sương dàn gió, với tàn không thưa, không xơ rơ như tàn sầu riêng, không dày mịt như măng cụt, vốn nó đã đẹp ở ngoài thiên nhiên rồi, mà trồng trên vỉa hè đá, bên cạnh những ngôi nhà xi măng cốt sắt, khô, nóng và buồn thì nó còn đẹp hơn biết bao. 
        Ôi, những hàng me chợ Cũ, những hàng me phố Gia Long, những hàng me phố Tản Đà giao nhành rợp bóng, những hàng me bầu bạn với người đi bộ về trưa, những hàng me tò mò dòm vào các cửa sổ tư gia, những hàng me tàn xanh sân quyến luyến những tiếng dương cầm của ai trong vài cửa sổ vọng ra...”. 

TẢ THÔNG REO

      “Ta đã từng nghe tiếng thông reo trên ngọn đồi quang đại; ta đã từng nghe tiếng thông reo bên dòng nước thanh hương... Tiếng thông reo khắp bốn phương trời rộng thấu qua mấy tầng mây năm sắc và có lẽ dội tận đến cung trăng. Giữa cõi thanh liệu vô tận, tiếng thông reo là một điệu đàn bất tuyệt của bốn mùa. Thông reo không cần tới gió mà gió thổi là nhà thông reo. Cây thông cằn cỗi, cành thông xương xương, lá thông tỉ mỉ, nhưng ai dám liệt thông xuống ngang hàng với muôn loài cỏ? Da thông khô xốp nhưng nhựa thông dồi dào. Mình thông tuy già những hồn thông vẫn khoẻ. Thông khinh thường những phồn hoa náo nhiệt. Thông xa lánh những chỗ cát bẩn bụi lầm. 
       Có ai đi lên đồi thông mà không thấy cõi lòng mở rộng? Có ai nghe tiếng thông reo mà gợi hứng nguồn thơ? Thông reo vĩnh viễn, thông sống đời đời, mặc dầu sức nóng của mùa hè thiêu đốt, giá lạnh của mùa đông bao trùm. 

TẢ HOA MAI TRẮNG

      “Hoa mai thật có vẻ đẹp thanh tao. Hoa năm cánh nhỏ xinh xắn, trắng phau, gốc và cành khúc khuỷu. Hoa mai thường nở đều một loạt, đâu chỉ được nửa tháng rồi tàn. Nếu được ánh đông soi rọi vào cây mai đương nở thì trông có vẻ trong trắng vô ngần, bắt ta phải liên tưởng đến tuyết sạch giá trong. 
       Nếu được hương sắc, hoa mai thật là một danh hoa. Hoa mai nở rộ mười lăm ngày thì tàn. Mà cánh hoa mai rụng cũng thật là có ý nghĩa. Chỉ có một cơn gió thoảng qua, cũng đủ làm cho bao nhiều cánh hoa trăng rất nhẹ nhàng êm ái bay theo gió là là rơi xuống đất. Chừng như hoa mai đã nở thì cố giữ được tấm thân trong trắng mà lúc phải tàn tạ thì coi cái chết như không?”. 

TẢ HOA ĐỊA LAN

   “Khi những làn mưa phùn mùa xuân đậu nhẹ lóng lánh trên mái tóc em là khi hoa địa lan bắt đầu ra hoa. Mùa xuân đấy! Giữa đám lá xanh to bản, một cành búp xanh vươn lên. Mưa dại dẳng, triền miên, cành búp xanh càng vươn cao. Màu xanh nõn dần dần thẫm lại. Những cành búp xanh đẫm mưa xuân như chờ đợi ... Mặc cho sự mơn man êm nhẹ của gió, búp xanh lặng lẽ hình thành. Nhưng hình như mùa xuân đang dồn những “yêu kiều” vào đó. Cây địa lan như người mẹ chắt chiu tất cả những gì tinh hoa nhất, những gì đẹp đẽ nhất mùa xuân ban phát cho mình dành cho búp non.Trong mưa, từ trong búp xanh bỗng vươn ra ba cái nụ xinh xinh, nhỏ bé và đáng yêu. Vẫn là màu xanh nhưng nhạt hơn. Người ta nhìn và thầm hỏi: “Phải chăng mùa xuân đặt màu xanh trong ấy?”. Một ngày, hai ngày... nụ hoa lớn, nhích dần lên. Mưa nôn nóng lắm! Mưa như thôi thúc. Và nhìn kìa, những nụ hoa đang bồi hồi hé nở năm cánh trắng muốt. Bông hoa địa lan nghiêng mình, những cánh hoa xếp cân đối tròn trịa, và đài hoa, nhị hoa như mũ miện của nàng công chúa lóng lánh những hạt ngọc. Tinh khôi quá! 

Bài viết gợi ý: