Soạn bài: LỢN CƯỚI, ÁO MỚI

 

ĐỌC HIỂU VĂN BẢN:

 

Câu 1:

Tính khoe của là một tính xấu, cố ý và tìm mọi cơ hội để làm cho người ta thấy, làm cho người ta biết mình là người giàu có.

          Anh đi tìm lợn khoe của trong tình huống:

  • Đáng nhẽ người khoe của trước phải là anh áo mới, nhưng anh ta chưa kịp phản ứng khi có người đi qua thì đã bị anh lợn cưới giành mất.
  • Anh đi tìm lợn đáng lẽ chỉ cần hỏi người ta: “Anh có thấy con lợn nào chạy qua đây không?”. Thế nhưng anh lại dùng từ lợn cưới là từ không thích hợp để chỉ con lợn bị sống. Đây là dùng từ dư thừa có dụng ý để khoe khoang cưới hơn là tìm lợn mất.
  • Người thích khoe luôn tìm mọi cơ hội để khoe ngay cả lúc đang gấp rút, vội vã không quên điều đó.

 

Câu 2:

Anh áo mới thích khoe hết sức quá đáng, trở thành bệnh khoe: Đứng ngay ở cửa để mọi người dễ nhìn tháy và đứng từ sáng đến chiều.

Điệu bộ trả lời:

  • Giơ ngay vạt áo ra: “từ lúc tôi mặc cái áo mới này chẳng thấy con lợn nò chạy qua đây cả”.
  • Yếu tố thừa trong câu trả lời là cả lời nói lẫn trong cả hành động. Sự dư thừa ấy có chủ đích tìm cách khoe chiếc áo mới của mìnhmà anh đã chờ từ sáng đến chiều mới có người để khoe.

 

Câu 3:

          Đọc “Lợn cưới, áo mới” chúng ta cười vì tính thích khoe một cách quá đáng của hai nhân vật.

          Và còn bởi tình huống truyện hết sức hấp dẫn, hợp lí, để cho hai đối thủ thích khoe chạm trán nhau trong hoàn cảnh hết sức đặc biệt.

 

Câu 4: Ý nghĩa của truyện “Lợn cưới, áo mới”

  • Đưa cho người đọc tiếng cười sảng khoái, vui vẻ.
  • Phê phán những kẻ có tính hay khoe của một cách lố bịch, thái quá dẫn đến hậu quả chỉ làm trò cười cho thiên hạ.

Bài viết gợi ý: