Anh biết không, chúng tôi vừa chỉ kịp triển khai đội hình, tôi nhìn ra đã thấy xe tăng địch từ phía sau cái mỏm đồi thấp, bò ra... Tôi hét lên: “Đồng chí trung uý”. “Con cọp!”. “Tiến lên, - trung uý quát, - hết tốc độ!...”. Tôi cho xe lẩn vào khu rừng thông non, ngoặt sang phải, rồi sang trái. “Con cọp” chĩa nòng pháo ra như thằng mù, thành ra bắn trượt... Còn trung uý, trung uý đã nện ngay một phát vào sườn tăng địch, mảnh vụn bắn tung toé! Anh ấy bồi tiếp một phát nữa vào tháp pháo – thế là nòng pháo chống ngược lên, tới phát thứ ba thì khỏi phì ra từ các khe hở và một ngọn lửa bùng lên cao đến trăm mét... Mấy thằng lính Đức bỏ ra qua cửa phụ... I-van Láp-sin quất một trang súng máy, chúng nó nằm đời ra, giãy giụa.. anh có hiểu không, với chúng tôi, thế là đường đã thông. Chỉ năm phút sau, xe tăng chúng tôi đã xông thẳng vào làng. Ở đây tôi đến chết mệt vì buồn cười... Bọn phát xít bạ đứa nào đứa nấy chạy... Anh có biết không, đường làng thì lầy lội, có thằng đã văng mất cả ủng chỉ còn độc bít tất, nó chạy như ma đuổi! Chúng nó ùa về phía kho cỏ. Đồng chí trung uý ra lệnh cho tôi: “Phóng hỏa về phía kho cỏ”. Tôi quay tháp pháo trở lại, mở hết ga. Cha mẹ ơi! Những rầm xà, những tấm ván, gạch ngói rơi xuống thành xe loảng xoảng, mấy thằng chó chết đang chúi đầu trong kho... Tôi nhấn ga cho xe lướt qua chà xát, mấy cánh tay chới với - thế là mấy thằng Hít-le đi đời”. Đấy, trung uý Ê-gô Đrê-mốp đã chiến đấu anh dũng như thế cho đến khi có chuyện rủi ro xảy ra với anh. Trong chiến dịch Cuốc-xcơ, khi bạn phát xít Đức đã kiệt sức và run rẩy, thì xe tăng của trung uý Đre-mốp đang ở trên cái gò giữa cánh đồng lúa mì bị trúng đạn sau phát đạn thứ hai – xe tăng bốc cháy. Hai người trong kíp chiến đấu hi sinh. Chiến sĩ lái Tsu-xi-lép đã chui ra khỏi xe tăng qua cửa trước, nhưng rồi anh lại trèo lên xe kịp kéo trung uý Đrê-mốp đã ngất, quần áo cháy sém ra khỏi xe. Tsu-xi-lép chỉ vừa kịp lôi Đrê-mốp ra, thì chiếc xe tăng đã nổ tung, mạnh tới mức làm tháp pháo xe văng ra xa tới năm mươi thước.

Bài viết gợi ý: