SOẠN BÀI: NGHỊ LUẬN TRONG VĂN BẢN TỰ SỰ
- Tìm hiểu yếu tố nghị luận trong văn bản tự sự
- Đọc đoạn trích
- Trả lời câu hỏi
- Những câu, chữ thể hiện rõ tính chất nghị luận trong hai đoạn trích trên
- Đoạn trích thứ nhất
+ Nếu ta không cố tình hiểu họ thì ta chỉ thấy họ gàn dở, ngu ngốc, bần tiện
+ Vợ mình không ác nhưng thị khổ quá rồi.
+ Một người đau chân có lúc nào quên được cái chân đau của mình.
+ Khi người ta khổ quá thì người ta chẳng còn nghĩ đến ai được nữa.
+ Mình biết vậy nên mình chỉ buồn nhưng không nỡ giận.
Hình thức: Từ, câu mang tính lập luận, sử dụng câu hô ứng,….
- Đoạn trích thứ hai:
- Lập luận của Kiều
+ Xưa nay, đàn bà có mấy người ghê ghớm, cay nghiệt như mụ
+ Càng cay nghiệt càng chuốc nhiều oan trái (Đây là kiểu câu khẳng định).
Hình thức: Thúy Kiều đã sử dụng hình thức câu khẳng định, càng ... càng để khẳng định tội ác của Hoạn Thư.
- Lập luận của Hoạn Thư thể hiện ở tám dòng sau:
+ Thứ nhất: mình là đàn bà, ghen tuông là chuyện bình thường. + Thứ hai: mình đã đối xử rất tôt với cô khi cô chép kinh ở "Quan Âm Các".
+ Thứ ba: mình và cô đều là cánh chồng chung nên chẳng nhường cho nhau được ...
+ Thứ tư: dù sao mình đã gây ra nhiều đau khổ cho cô, giờ đây mình chỉ còn trông vào lòng khoan dung rộng lớn của cô.
- Luyện tập
1. Lời văn trong đoạn trích (a) mục I.1 là lời của ông giáo, người ấy đang tự đối thoai với chính mình, rằng vợ mình không ác, “chỉ buồn chứ không nỡ giận”.
2. Ở đoạn trích (b), mục I.1 Hoạn Thư đã lập luận vô cùng giảo hoạt để thoát tội.
Hoạn Thư trong cơn “hồn lạc phách xiêu” vẫn biện minh cho mình bằng một đoạn lập luận thật xuất sắc. Trong 8 dòng thơ, Hoạn Thư nêu lên 4 " luận điểm”:
- Thứ nhất: Tôi là đàn bà nên ghen tuông là chuyện thường tình (nêu một lẽ thường).
- Thứ hai: Ngoài ra tôi cũng đã đôi xử rất tốt với cô khi ở gác viết kinh; khi cô trốn khỏi nhà, tôi cũng chảng đuổi theo (kể công)
- Thứ ba: Tôi với cô đều trong cảnh chồng chung , chắc gì ai nhường cho ai.
- Thứ tư: Nhưng dù sao tôi cũng đã trót gây đau khổ cho cô nên bây giờ chỉ biết trông chờ vào lượng khoan dung rộng lớn của cô (nhận tội và đề cao, tâng bốc Kiều).
-> Với lập luận trên, Kiều phải công nhận tài của Hoạn Thư là “Khôn ngoan đến mực, nói năng phải lời”.